Địa Phủ Đoàn Sủng Năm Tuổi Rưỡi

Chương 31 - Phạm Vô Cữu Gặp Em Gái

Giờ phút này, ngài Thỏ thoạt nhìn táo bạo hơn gấp một vạn lần so với Phạm Vô Cữu, khí thế cực kỳ dọa người: “Tôi là cha của cậu!”

Phạm Vô Cữu suy nghĩ một chút, sau đó cân nhắc dùng từ để đáp lại.

“Nhưng mà cha của tôi đã chết lâu rồi!”

Trong khoảng thời gian ngắn, ngài Thỏ bị chặn miệng, không biết nên nói tiếp thế nào.

Ngài Thỏ vốn tưởng rằng cô nhóc thối kia là kẻ địch cả đời của nó, bây giờ từ đâu lại nhảy ra một người mới, nếu kết hợp lại với cô nhóc thối kia, quả thật chính là một đôi long phượng mới sinh.

“Thả tôi xuống! Đừng sờ tôi! Cậu đánh ai vậy! Vừa mới tới đã động tay động chân! Đồ không biết xấu hổ! Tôi là ông nội yêu quái của cậu, cậu còn dám tùy tiện sờ tôi sao?!”

“Ồ.”

Lần đầu tiên Phạm Vô Cữu nhìn thấy một con thỏ táo bạo như vậy, hơn nữa bây giờ hắn đang giả làm một thiếu niên, trong lúc nhất thời vờ như bị ngài Thỏ dọa sợ, ngoan ngoãn thả ngài Thỏ xuống.

Ngài Thỏ chần chờ nhìn hắn một cái: “Nhưng cậu không giống người có đôi mắt âm dương, cậu là cái gì?”

“Tôi là Phạm Vô Cữu.”

Thỏ tiên sinh: “A a a…”

Sau đó lỗ tai của nó nhanh chóng xẹp xuống như khinh khí cầu, thân thể run lên trong nháy mắt.

Phạm Vô Cữu.

Tên nhóc này là Phạm Vô Cữu!

Hắc Vô Thường!

Cho dù nó biết một chút chuyện của Hắc Bạch Vô Thường, nhưng nhiều ít cũng hiểu được cái người này hơn so với Đại ma vương Tạ Tất An kia, hai người đều là sự tồn tại khủng bố và đẳng cấp rất cao! Nhưng mà Đại ma vương có khả năng có cấp bậc cao hơn hắn, mặc kệ bọn họ ai có chức vụ cao hơn ai, giơ tay lên đã có thể thoải mái đánh nó thành cái bánh thỏ!

Nước mắt của ngài Thỏ cũng sắp rơi xuống.

Nhớ tới vừa rồi nó mới hổn hển oán giận mắng loạn đại lão này một trận, nó đã tưởng tượng ra dáng vẻ mình sẽ chết như thế nào rồi.

“Thỏ con, hỏi cô một vấn đề nhé!” Phạm Vô Cữu thoạt nhìn nhưng không có ý so đo với nó: “Gần đây mày có thấy một quỷ sai mặc đồ trắng tóc đen không?”

Ngài Thỏ: ... A, người này tới tìm Đại ma vương?

Được rồi, bất luận như thế nào, nó đã nhặt về một cái mạng.

“Chưa thấy qua.” Thú lừa bịp chưa bao giờ trả lời thật, hơn nữa nó cảm thấy không cần phải để cô nhóc thối kia bị bại lộ trước mắt thiếu niên này.

Tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn là một thiếu niên vô hại, nhưng ai biết có thể biến thành một thiếu niên ác ma không?

Có trời mới biết người này có thể thật sự có Thiểm Điện Đoạt Hồn Ngũ Liên Tiên hay không?

“Ồ, được rồi.”

Phạm Vô Cữu nhấc chân đĩnh đạc đi vào trong thôn.

Ngài Thỏ cảnh giác: “Ngài ngài ngài… ngài định làm gì vậy?”

“Tự mình đi tìm nha.” Phạm Vô Cữu cười he he hai tiếng, cúi người ghé vào tai của nó rồi nói: “Lặng lẽ nói cho mày biết, người mà tao muốn tìm là anh em tốt của tao, anh em tốt của tao rất mạnh đó, gần đây cậu ấy đang một mình ứng đối với hạo kiếp của trần gian, dường như chính là ở nơi này.”

Ngài Thỏ: ... Ứng đối với hạo kiếp?

Hạo kiếp ở đâu ra?

Phương thức ứng đối là đeo tạp dề nấu ăn cho cô nhóc ngốc, cõng cô nhóc rồi nở nụ cười như anh trai nhà bên sao?

Ngài Thỏ theo không kịp mạch não của quỷ tài lanh này, lại không biết ngăn cản hắn như thế nào, buồn bực đến mức sắp nhảy dựng lên.

“Ngài Thỏ?”

Ngay khi ngài Thỏ gấp gáp, thậm chí muốn đánh lén người này ngất rồi tính tiếp, nhưng đột nhiên trước mặt vang lên giọng nói của cô nhóc ngốc kia.

A a a a a a a cô nhóc này chạy ra đây từ lúc nào vậy?!!!

Tiểu Lộc chớp chớp mắt, nhìn Phạm Vô Cữu đứng bên cạnh ngài Thỏ: “Ngài Thỏ, đây là bạn của chị sao?”

Ngài Thỏ: Tôi tình nguyện làm bạn với củ cải mà thôi.

Phạm Vô Cữu cũng ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn cô nhóc.

Ngay khi ngài Thỏ buồn đến mức gần như muốn nhéo lỗ tai của mình xuống, thiếu niên đã chạy nhào về phía trước, gắt gao ôm cô nhóc còn đang ngây ngốc vào trong ngực.

Hắn a lên một tiếng đã khóc hu hu: “Em gái!”

Bình Luận (0)
Comment