Bỗng nhiên bị một bóng người xông lên ôm chặt lấy, Tiểu Lộc không thể đứng vững được, ngã xuống bãi cỏ mềm mại ở phía sau.
Sau lưng chạm đất trong nháy mắt, cô nhóc hơi đau phát ra kêu nho nhỏ.
Tiểu Lộc chớp chớp mắt, nhìn bầu trời xanh thẳm, trong lúc này có chút mơ màng, không thể phục hồi lại tinh thần.
Người này thật sự ôm quá chặt, thắt lưng bị siết có chút đau.
“Em không phải là em gái của anh đâu.” Tiểu Lộc nhìn thiếu niên đáng thương đang khóc trước mặt, nhỏ giọng giải thích: “Em không có anh trai.”
Phạm Vô Cữu chợt ngẩng đầu lên, mũ lưỡi trai vừa rồi đã rơi trên mặt đất, mái tóc dài của thiếu niên xõa xuống, khóe mắt phiếm hồng lộ ra vẻ vừa chật vật vừa uất ức.
Logic của Tiểu Lộc rất rõ ràng, cô nhóc tiếp tục nhỏ nhẹ nói: “Anh trai và em gái hẳn là cùng một ba một mẹ sinh ra, nhưng mẹ chỉ có một đứa con là Tiểu Lộc, cho nên… Tiểu Lộc không có anh trai.”
Ngài Thỏ ở bên ngoài ngơ ngác run rẩy lỗ tai, chợt muốn like cho Tiểu Lộc.
Giỏi lắm! Like cho cô nhóc ngốc này 1 like! Lúc này coi như thông minh, không nên tùy tiện bị thứ xấu xa từ đâu nhảy ra nói bậy nói bạ lừa đi mất!
Dường như Phạm Vô Cữu không nghe thấy Tiểu Lộc vừa mới nói mấy lời đó, khóe mắt phiếm hồng, tiếp tục cắn răng kiên trì nói: “Không, em chính là em gái của anh!”
Tiểu Lộc: “...”
Anh trai này thật quật cường.
“Được rồi, anh đừng khóc nữa.”
Cho dù sống lưng đập trên mặt đất rất đau, bị hai tay đối phương siết rất khó chịu, nhưng Tiểu Lộc vẫn mở miệng cố gắng trấn an thiếu niên vừa khóc vừa bày ra vẻ mặt hung dữ tự xưng là anh trai của mình này, thậm chí cô nhóc còn giơ tay sờ đầu hắn: “Anh xem, anh lớn như vậy rồi mà còn khóc nhè, em còn nhỏ như thế này mà có khóc đâu.”
Ngài Thỏ: “...”
Cô nhóc thối này, lời này mà em cũng nói được à? Người gào khóc đòi cứu mạng khi bị yêu quái đuổi theo sau mông không phải là em sao?
Phạm Vô Cữu chỉ lắc đầu, dùng sức lắc đầu, sau đó gắt gao ôm lấy cô nhóc, giống như sợ cô nhóc trước mặt này sau một giây sẽ biến mất.
“Có phải em và em gái của anh rất giống nhau đúng không?” Tiểu Lộc lại hỏi.
“Không phải.” Phạm Vô Cữu rầu rĩ trả lời: “Em chính là em gái của anh, tuyệt đối là em gái của anh, trên thế giới này không có anh trai nào không nhận ra em gái của mình cả.”
Đúng lúc này, đầu của hắn bị một đôi móng vuốt hung hăng vỗ một cái.
Phạm Vô Cữu sững sờ bị cú đánh vào đầu này làm cho bối rối.
Ngài Thỏ ăn gan gấu gan báo xù lông uy hiếp nói: “Nhanh chóng buông cô nhóc này ra mau, đừng có dọa nó, mau buông cô nhóc ra! Thằng nhãi con này, cậu làm cô nhóc đau rồi!”
Bàn về đạo lý, Ngài Thỏ đã làm tâm lý chuẩn bị bị Hắc Vô Thường đại nhân thẹn quá hóa giận đánh thành tương thỏ.
Lúc này Phạm Vô Cữu mới phát hiện, trước mặt đứa nhỏ nho nhỏ này, khuỷu tay vừa mới chạm đất thôi cũng làm cho tay bị dập đến đỏ bừng.
Khi dời tầm mắt đi, hắn phát hiện trong mắt của cô nhóc còn mang theo một tia thấp thỏm lo âu.
Hắn giống như bị điện giật, nhanh chóng buông lỏng hai tay đang ôm cô nhóc ra, lùi về phía sau vài bước, sau đó cúi đầu như con chó nhỏ vừa mới làm sai chuyện, thành thật xin lỗi nói: “Thật xin lỗi.”
Đúng vậy, thân thể con người rất yếu ớt.
“Em… em đừng sợ anh.” Hắn không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của cô nhóc, cẩn thận nói: “Anh không muốn làm cho em sợ đâu.”
“Em không sợ anh.” Tiểu Lộc phủi bụi dính trên váy, nhặt mũ lưỡi trai lên đưa cho thiếu niên đáng thương trước mặt: “Của anh này.”
Tuy rằng lúc bị anh trai này đụng ngã có chút đau, nhưng nhìn hắn khóc thành cái dạng này, bộ dáng rất đáng thương, vậy cô cũng không cần tính toán với hắn nữa.
Ừm, mình là một đứa trẻ rất tốt bụng!
Không nghĩ tới, đôi mắt đang đỏ lên của anh trai này khi nhìn thấy cái mũ trên tay cô nhóc, lại nhìn thoáng qua tay của cô, sau đó lại òa lên khóc càng to hơn, anh trai hung dữ này lại rơi lệ nữa rồi.
Tiểu Lộc: “...?”
Cô nhóc nhìn thấy trên mặt hắn còn mang theo dấu móng vuốt của ngài Thỏ, phản ứng lại: “Có phải ngài Thỏ đánh làm anh đau đúng không?"
Ngài Thỏ: “...?”
Cô nhóc thối! Khuỷu tay quẹo ra ngoài, ông nội yêu quái này vừa mới mạo hiểm tính mạng nhào tới cứu em đấy!