Dù phòng trực tiếp vẫn còn lời chỉ trích bay qua bay lại nhưng nhanh chóng bị fan lấp đầy bình luận.
Không muốn bị cô ta quấy rầy cảnh quay, Đậu Khuy Vũ tìm thấy góc độ tốt, nhảy xuống lui lại vài bước, chạy nhỏ ba bước, phóng thẳng lên.
‘Xào xạc’ tiếng lá cây khi gió thổi, lá trên cây rơi lả tả xuống nơi Đậu Khuy Vũ vừa đứng tạo thành vòng xoáy.
An Lan Thanh vẫn nắm quả sâu trên tay, ngửa mặt kinh ngạc:
“Cô… thế nào?”
Chỉ trong chớp mắt, cô ta thậm chí không kịp nhìn rõ người trước mặt leo lên thế nào, lặng lẽ, khi định thần lại người đã ngồi trên cành cây rồi.
[Trời đất ơi????]
[Có ai quay màn hình không? Tôi cúi nhặt trái cây rồi ngẩng lên sao Đậu Khuy Vũ đã trên cây rồi á á?]
[@Các khách mời Hoang Dã khác, qua xem này, rõ ràng leo lên cây hái trực tiếp hiệu quả hơn.]
[Các khách mời khác không leo cây vì họ không muốn có được không? Tôi không thi Đại học Bắc Kinh vì không thích có được không?]
…
Đậu Khuy Vũ với tay gần nhất hái một quả, dùng tay áo lau sạch vỏ rồi cắn một miếng, giòn ngọt, vị chua rất mạnh nhưng không se, ngọt dịu nhưng vị trái cây rất rõ, hơn những loại bán ở siêu thị.
“Đứng đó làm gì? Không đi à?”
Đậu Khuy Vũ dựa cây, hai chân gác trên nhánh cây vươn ra.
Ban đầu cô chỉ muốn tìm nơi yên tĩnh ăn gì đó, nghỉ ngơi đã rồi mới làm việc.
Mặc dù cô rất quan tâm phần thưởng của đoàn chuẩn bị, nhưng cũng không thay đổi nhịp sống sinh tồn ngoài trời của mình vì một chút đồ vật.
Chương trình truyền hình, vui vẻ là quan trọng nhất.
An Lan Thanh cắn môi, nghe lệnh đuổi khách cũng không ở lại nữa, đặt quả sâu xuống: “Vậy cô cẩn thận nhé, tôi đi bận việc.”
Đậu Khuy Vũ khua tay không cần biết.
“Biết đây là loại quả gì không?” Đậu Khuy Vũ hướng về camera: “Hơi giống lê, hơi giống táo, táo xanh? Nhưng vỏ mỏng lắm.”
Nói xong, Đậu Khuy Vũ gần như đã ăn hết một quả.
Ăn nhiều quen với vị chua rồi, ăn lại càng không thấy chua.
Giống như ăn sa kê, mở vị rồi.
Đậu Khuy Vũ nghĩ một lúc:
“Sau tôi đi tìm xem có thỏ vịt gì đó không, hôm qua ăn gà quay, hôm nay đổi vị.”
“À, tôi có nồi rồi, về hái nấm, nấu gà hầm nấm? À không… vẫn phải bắt gà ăn.”
Rảnh rỗi, Đậu Khuy Vũ đã bắt đầu suy nghĩ bữa trưa.
So với các khách mời khác ăn bữa nào không biết bữa sau, Đậu Khuy Vũ đã thong thả nghĩ tới món nướng, rồi nấu món.
“Các bạn thấy thế nào?”
Vừa nghĩ cho mình, Đậu Khuy Vũ vẫn không quên tương tác với khán giả một chút.
Rồi nói tiếp: “Thôi, không quan trọng, ăn thế này thôi.”
Bình luận đầy dấu hỏi.
Đậu Khuy Vũ hái hết quả xung quanh vị trí mình đang ngồi.
Nếu kéo sẽ bứt luôn cả cành lá, lại khó lấy xuống nguyên vẹn, Đậu Khuy Vũ dùng đầu ngón tay bóp một điểm phía trên cuống quả rồi kéo nhẹ, có thể dễ dàng bứt xuống.
Vừa nguyên vẹn vừa đẹp mắt.
Chỉ tiếc lên không mang theo rổ, nếu không bây giờ đã đầy rổ rồi.
Đậu Khuy Vũ cởi áo khoác ra, để hết quả lên trên.
“Giúp tôi dò xem các khách mời khác hái được bao nhiêu rồi.”
Đậu Khuy Vũ lười leo cây lên xuống, hái đủ một lần là xong, không leo nữa.
Bình luận trong phòng bắt đầu báo cáo số lượng.
Các phòng trực tiếp khác đều có fan báo cáo số lượng, vào xem là thấy tin nhắn ‘đã hái được bao nhiêu rồi’ bay lên.
Không lâu sau, Đậu Khuy Vũ nắm được thông tin.
Cô cân nhắc áo, cảm thấy đủ rồi.
Đậu Khuy Vũ đứng dậy, đoán khoảng cách, camera cũng xoay theo động tác của cô.
[Bạn gì đấy ơi! Xoay camera mà không báo trước, tôi sợ độ cao á á!]
[Xuống thế nào bây giờ? Dở hơi, chỉ vì hái vài quả mà leo cây cao thế, não có bệnh rồi.]
Đang phân vân giữa nhảy xuống hoặc ném quả xuống trước rồi tự mình xuống.
Lúc này, cô thoáng thấy phía trong tán cây rậm rạp một cái… tổ chim?
“Nhìn kìa, có chim non kìa.”
Từ nãy Đậu Khuy Vũ đã nghe tiếng chim hót, nhưng trong rừng có tiếng chim là chuyện bình thường, nên cô cũng không để ý.
Lúc này quay đầu, thấy con nhỏ nằm trên quả trứng chưa nở, lông xù xì cuộn tròn. Có thể là gọi mệt rồi, nên nằm im lặng.
Đậu Khuy Vũ cách xa tổ chim một đoạn, nhìn vạch đỏ nổi bật trên đầu chim non: “Là… Đại bàng đuôi đỏ à? Dễ thương ghê.”
【Con chim thì đáng yêu thật, nhưng tôi nhớ nó thuộc loài chim ăn thịt mà.】
【Cô thấy nó dễ thương, mẹ nó thấy cô ngon lành đấy.】
Dù Đậu Khuy Vũ cử động nhỏ, nhưng chim non vốn chưa ngủ say, vẫn phát hiện ra điều gì đó, mở mắt đầy mê mang.
Đôi mắt to tròn đen láy, dưới tán lá dày đặc nhìn thấy Đậu Khuy Vũ không xa.
Chim nhỏ nghiêng đầu: “Chip!”
Đậu Khuy Vũ cũng nghiêng đầu: “Chào!”
Chim Đại bàng đuôi đỏ non nhỏ xíu, đầu nhô lên một sợi lông chim, như đang phân biệt lời của Đậu Khuy Vũ.
“Mẹ em đâu?” Đậu Khuy Vũ thấy chim non vui vẻ, vén lá nói: “Đói không? Chị bắt côn trùng cho ăn nhé?”
“Chip chip!” Chim Đại bàng đuôi đỏ lộn ngược trong tổ, cánh nhỏ xíu vẫy vẫy, loạng choạng bước trên những quả trứng khác muốn ra ngoài, nhưng chân ngắn không với, vấp một cái, đầu kẹp ở mép tổ: “Chip?”
“Đừng nhúc nhích, nhanh trở lại đi.” Đậu Khuy Vũ an ủi từ xa: “Đợi chị một chút, chị bắt côn trùng cho ăn.”
Khán giả trực tiếp mặt ngơ ngác: [???]
Cô làm gì đấy?
【Nếu tôi không nhìn nhầm, cô ấy đang nói chuyện với chim à?】
【Không chỉ thế, trông có vẻ trao đổi suôn sẻ, thống nhất ý kiến luôn rồi.】
【Haha, diễn giống thật ghê. Sau này ai chê diễn xuất Đậu Khuy Vũ kém nữa, tôi sẽ phản đối đầu tiên, xem kìa, đàm thoại giống như thật vậy.】
Đậu Khuy Vũ đã phát hiện ra mình có thể hiểu động vật nói gì ngay khi vào thế giới vo hạn lưu, sau đó trong quá trình chơi mò mẫm học hỏi, mới có thể giao tiếp với động vật nhỏ một cách suôn sẻ như bây giờ.
Từ trên cây xuống, Đậu Khuy Vũ vỗ vỗ áo để phủi lá dính vào.
Côn trùng chỉ là một phần trong thực đơn của Đại bàng đuôi đỏ.
Đại bàng đuôi đỏ là động vật ăn thịt, trong khu rừng rộng lớn, tìm thịt dễ hơn tìm côn trùng nhiều.
Đậu Khuy Vũ không đi xa, gần đó bắt được một con thỏ.
Không biết có phải đoàn làm phim thả ra không, không có số hiệu không phân biệt được.
Đậu Khuy Vũ cân nhắc con thỏ: “Con thỏ này có vẻ hơi béo.”
Chim non bụng nhỏ, tổ chỉ có một mình nó vỡ vỏ, có lẽ ăn không hết hai miếng thịt là no.
“Cắt chút thịt cho chim non, phần còn lại làm bữa trưa tôi vậy.”
Đã bắt được thức ăn, Đậu Khuy Vũ cũng lười vì một bữa gà hầm nấm mà đi săn nữa.
Ăn tươi sống mới ngon.
Chớp.
Giá mà có tủ lạnh thì tốt biết mấy.
“Chị về rồi này.”
Đậu Khuy Vũ lấy lá đựng miếng thịt thỏ cắt sẵn, không rửa nước, vẫn còn vết máu rõ ràng.
So với thịt đã làm sạch sẽ, Đại bàng đuôi đỏ sẽ thích cái nguyên bản hơn.
“Nào, ăn đi -” Đậu Khuy Vũ cầm một miếng cho ăn.
Chim béo tròn lông mềm run rẩy, mở to mỏ phát ra tiếng kêu vang, cắn miếng thịt, mỏ mở ra đóng lại, ngửa đầu từ từ nuốt.
【Ù ù ù… Quả thật, động vật nào lúc nhỏ cũng đáng yêu lông xù hết cả.】
【Có ai lên tiếng cho thỏ không? Cũng là động vật, sao thấy Đại bàng đuôi đỏ là cho ăn, thấy thỏ là bắt về ăn? Không công bằng!】
Đậu Khuy Vũ tập trung cho chim ăn, thấy tốc độ ăn của Đại bàng đuôi đỏ chậm lại rõ rệt, miếng thịt đang cắn trong mỏ mà không nuốt được nữa thì biết nó đã no.
Phần còn lại để trên nhánh cây gần đó, nghĩ bà mẹ về có thể ăn.
Không để trực tiếp trong tổ, sợ cô cầm lá quá lâu, có mùi người trong tổ, mẹ chim có thể bỏ tổ này.
Đậu Khuy Vũ rất cẩn thận không chạm vào khi cho ăn.
Làm xong mọi thứ, cô mới phát hiện những lời này trên bình luận.
Chỉ xem một lúc, Đậu Khuy Vũ đã hiểu ra, vô vọng, chỉ vào Đại bàng đuôi đỏ:
“Chim bé tí, nắm trong tay là được rồi, ăn xong nhả xương cũng chẳng rắc rối gì, sao phải ăn thỏ chứ.”
Vừa dứt lời, chim non đang cắn miếng thịt cảnh giác dựng lông đầu lên: “Chip!”
Đậu Khuy Vũ vẫn chỉ tay về phía nó, hiếm khi áy náy: “À…”
“Chip chip!” Chim non hăm dọa.
【Đại bàng đuôi đỏ: mắng nhiếc.]
【Này, giờ còn chửi ngược trước mặt chim nữa à?】
【Tsk tsk tsk, cái Đại bàng đuôi đỏ này chửi bậy quá, làm vẹt nhà tôi tức mà kêu ầm lên.】
【Mặc dù biết nói chuyện với chim là giả, nhưng tôi thật sự xem rất vui ha ha ha.】
…
Đậu Khuy Vũ ho nhẹ: “Đùa thôi mà, giả thôi, sao chị lại ăn em chứ.”
Chim non mổ miếng thịt, cắp bay đi, để lại cho cô cái lưng tròn vo.
Đậu Khuy Vũ nói nghiêm túc:
“Đại bàng đuôi đỏ là loài nguy cấp trong sách đỏ của Hiệp hội Bảo vệ Động vật Toàn cầu, toàn quốc chỉ có dưới 8 ngàn cá thể được ghi nhận, tôi còn livestream nữa, ăn nó à, tôi vừa đưa tay ra, bên kia đã nhắm thẳng vào trán tôi rồi, dễ ăn lắm chắc?”
Đậu Khuy Vũ nhún vai, khá bất lực, nhưng vẫn không quên dặn:
“Nếu các bạn gặp ngoài đời thì đừng đến gần, cũng đừng nghĩ đến việc ăn, Đại bàng đuôi đỏ trưởng thành là chim ăn thịt, có thể giết người đấy.”
“Được rồi, trời cũng muộn rồi, chị phải về nộp nhiệm vụ. Lần sau gặp lại nhé. Nếu mẹ con em không dọn nhà đi nơi khác.”
Đậu Khuy Vũ cười nói.
‘Bịch’ bóng đen lao tới, làm loạn tán lá trên cành, thiết bị trực tiếp bay lơ lửng bị tổn thương nặng, cạnh nhựa vỡ vụn trong không trung, quay cuồng rồi kẹt trên nhánh cây gần đó.
Đậu Khuy Vũ sững người, nhìn về phía không xa, chỉ thấy một con Đại bàng đuôi đỏ trưởng thành, đáp ổn định không cách xa tổ chim, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
Được gọi là chim ăn thịt, sức chiến đấu của Đại bàng đuôi đỏ tự nhiên không thấp, trong rừng mưa có thể gọi là vua trời. Móng sắc có thể xé rách thịt người, chưa kể Đại bàng đuôi đỏ trưởng thành không còn mỏ non nữa, mổ một cái là xé được miếng thịt, lao xuống đâm có thể làm gãy xương.
Và bây giờ, một con chim ăn thịt như thế chỉ cách Đậu Khuy Vũ dưới ba mét.
Thiết bị trực tiếp bị đánh rơi tuy hỏng hóc nhưng vẫn miệt mài phát sóng cảnh tượng trước mắt.
【Trời ơi!!! Sao lớn thế??!】
【Đọc bách khoa nói dài mấy mét không có cảm giác gì, giờ nhìn cứ như nửa người Đậu Khuy Vũ rồi!】
【Chạy đi! Sợ đến ngu người rồi à? Đừng chân mềm bây giờ, Đại bàng đuôi đỏ trưởng thành sẽ không chơi trò nói chuyện ngớ ngẩn với cô đâu! @Đạo diễn Hoang Dã, mau cứu người!】
【Đồ dở hơi, đô đần, đừng chết làm dơ chương trình.】
Nhưng Đại bàng đuôi đỏ không có ý định tấn công, thậm chí sau khi đánh rơi thiết bị cũng không cử động nữa.
Đậu Khuy Vũ cũng cảm nhận được, cô suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng giơ tay vẫy vẫy:
“Chào?”
Giọng do dự, nhưng không phải run sợ, giống như đối mặt với động vật xa lạ, không biết dùng lời mở đầu thích hợp.
Bình luận lại tràn ngập dấu hỏi, chế giễu Đậu Khuy Vũ bị dọa điên rồi.
Nhân viên luôn theo dõi phòng các khách mời cũng lập tức báo cáo tình hình của Đậu Khuy Vũ cho đạo diễn.
Nhưng đoàn làm phim cũng cần thời gian để đến.