Mấy người cười một lát, đột nhiên có nước mắt chảy từ khóe mắt ra, nước mắt chảy rất hăng, trên mặt bọn họ vẫn là tươi cười.
Bởi vì bọn họ nhớ rõ, trước khi lão đại chết vẫn là gương mặt tươi cười!
Bọn họ…
“Sao lại thế này, chẳng lẽ là bị cảm lạnh?” Khưu Tiểu Ngư lắc đầu.
Chủ nhân như vậy nhất định không thể nhanh chết như thế đúng không?
Có lẽ là vậy?
Khưu Tiểu Ngư chắp tay sau lưng, vẻ mặt nhàn nhã đi xem đường đang bắt đầu xây.
Nghe nói con đường này là bắt đầu xây từ phần lát đá ở cửa nha môn, đường xây khá to, mấy con phố không được phép bày quán, thậm chí một số nhà ở cũ còn phải dỡ xuống. Dị năng giả cảm lạnh cảm mạo, đừng nói ra ngoài, sẽ bị người ta cười chết!
Nhưng mà nhanh chóng trở về đi, có chút lo lắng cho Khưu Văn Vũ.
Ngày hôm sau Khưu Văn Vũ đến tư thục như thường ngày, Khưu Tiểu Ngư đến cửa thành trở về, nằm trên ghế trong sân phơi nắng.
Ánh nắng giữa trưa gay gắt như vậy chiếu thẳng lên mặt Khưu Tiểu Ngư, mỗi một tấc da thịt đều lộ dưới ánh mặt trời.Nhưng mà, không biết trên người Huyền Đình có thể xén ra đồ gì đó hay không?
Huyền Đình đột nhiên có loại dự cảm xấu, dự cảm nói lúc này hắn ta chạy còn kịp.
Nhưng hắn ta là sát nô, không có mệnh lệnh của Khưu Tiểu Ngư thì không được chạy loạn.
Vì thế…Tuy vật phẩm hệ thống khen thưởng đúng là tương đối tốt, nhưng mà số lượng vẫn tương đối ít, cho nên hiện giờ đồ ăn mỗi ngày của Khưu Tiểu Ngư chủ yếu vẫn là ở hiện thực.
Nếu không chỉ dựa vào đống đồ ăn mà hệ thống khen thưởng căn bản là ăn không đủ no, coi như là đồ ăn vặt đi.
Huyền Đình cảm thấy ấm ức, vì sao bị đánh một trận xong còn bị ghét bỏ?
Nhưng mà chủ nhân đúng là lợi hại, đánh hắn ta chết khiếp, lại có thể lập tức chữa khỏi cho hắn ta. Huyền Đình có chút khó hiểu với hành động của Khưu Tiểu Ngư, nghĩ thầm có phải chủ nhân ngốc hay không, nắng gắt như vậy còn phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Vốn đã đủ đen, phơi nắng như vậy không sợ càng đen càng xấu ư?
Khưu Tiểu Ngư: Có bản lĩnh thử nói trước mặt ta xem!
Xem ta có xén ngươi đến hoài nghi nhân sinh hay không? Các ngươi hiểu mà!
Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư ghét bỏ nhìn thoáng qua Huyền Đình, không nghĩ tới thời gian lâu như vậy lại xén một lần, hiệu quả vẫn kém như thế.
Vẻ mặt hệ thống hổ thẹn, tuy không đành lòng nhìn Khưu Tiểu Ngư thất vọng, nhưng vẫn nói cho Khưu Tiểu Ngư.
Nàng xén lông dê như vậy, trừ phi Huyền Đình mắc bệnh khác, nếu không cùng vết thương cùng loại bệnh cùng một người thì sẽ nhận được khen thưởng càng ngày càng ít.Khưu Tiểu Ngư: Đây là cắt đứt con đường phát tài mà!
“Vấn đề này đợi ngươi thăng cấp xong có thể giải quyết không?”
[Ký chủ, đây là thiết lập do hệ thống chính đặt ra, ta không có biện pháp sửa chữa!]
Khưu Tiểu Ngư: “Thôi, dù sao hiện giờ ta cũng không thiếu ăn uống.”
Đối với phương diện bồi thường, toàn bộ do Lý Xuân Hoa trả.
Bởi vì làm đường là do Lý Xuân Hoa bỏ tiền trả tiền công, rất nhiều xi măng và phương pháp làm là do Khưu Tiểu Ngư cung cấp, nhân thủ thì do nha môn sắp xếp.
Cho nên trên bia đá công đức kia ngoại trừ khắc tên quan viên đương nhiệm, còn có tên của Khưu Tiểu Ngư và Lý Xuân Hoa.
Nhưng mà chuyện này phải xây đường xong mới có.
Hơn nữa con đường cũng không phải miễn phí, xe ngựa nhà ai muốn đi qua cần phải trả tiền, tuy mỗi lần có mấy văn tiền cũng không nhiều, số tiền này là quan phủ thu.
Nhưng người trên bia đá công đức thì miễn phí cả đời, cộng thêm vì Khưu Tiểu Ngư cho phương pháp làm xi măng, cho nên sau này cho dù người nào dùng xi măng làm đường, người đó phải lập bia công đức, có tên của Khưu Tiểu Ngư.