[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 109

Đến lúc đó Trương Văn Kiệt mới biết được mình đồng ý với Khưu Văn Vũ cái gì.

Cũng là khi đó Khưu Văn Vũ mới biết được, những người đi trên con đường bê tông đều biết tên Khưu Tiểu Ngư, biết con đường này là Khưu Tiểu Ngư phát minh ra.

Nhưng mà chuyện này Khưu Tiểu Ngư không nghĩ tới là được, hiện giờ nàng chỉ muốn nhìn xem con đường về thôn khi nào có thể xây xong?

Cho nên vừa rồi có một người bị thương, đi ngang qua nàng phạm vi trong vòng 200 mét, lại nhanh chóng rời đi?

[Kiểm tra được người bệnh… Đã qua phạm vi kiểm tra, kích hoạt nhiệm vụ thất bại!]

Khưu Tiểu Ngư nhướng mày: Lại tới nữa?

Ngay khi Khưu Tiểu Ngư nghĩ có nên đi theo xem hay không, đột nhiên có một con quay lăn đến bên chân nàng.

Khưu Tiểu Ngư cúi đầu, nhấc chân định dẫm lên con quay lăn qua lăn lại, đột nhiên nghĩ tới sửa đường, nếu có xe đạp mà nói, như vậy không phải không cần ngồi xe ngựa ư? Phải biết rằng xe thời đại này cho dù xe ngựa đi trên con đường xi măng bằng phẳng, vẫn có khả năng hơi xóc nảy.

Nghĩ tới ngày đó nôn vô cùng thảm, Khưu Tiểu Ngư quyết định không bao giờ ngồi xe ngựa nữa.

Cho nên hiện giờ đi ra ngoài nàng đều đi bộ, đi nhanh một chút cũng không cần sợ, coi như là khinh công tốt.

Dù sao đánh chết nàng nàng cũng không ngồi xe ngựa, đương nhiên cũng không có tiền mua xe ngựa.

“Vèo…”

Khưu Tiểu Ngư biến mất tại chỗ!

Đứa bé nhắm mắt lại, oa một tiếng khóc to xong lại mở mắt ra.

Khi đang định đắc ý nhìn Khưu Tiểu Ngư, ở chỗ đó đâu còn bóng dáng của Khưu Tiểu Ngư.

Sau đó đổi thành đứa bé trợn to mắt, hắn ta dùng một chiêu nhiều lần đều thắng như vậy, kết quả lúc này gặp phải một người hắn ta còn chưa dùng đã chạy, có thể không ngốc được sao?

“Đây là của ta…” Đột nhiên có một đứa bé tức giận trừng Khưu Tiểu Ngư, một tay chống nạnh một tay chỉ con quay dưới chân nàng nói.

Khưu Tiểu Ngư nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên độ cong kiêu ngạo: “Ngươi nói là của ngươi thì là của ngươi ư, có viết tên ngươi sao?”

“Thứ này vốn là của ta.” Tiểu hài tử kia thoạt nhìn bảy tám tuổi, lúc này tức giận trừng mắt, trong mắt tràn ngập sốt ruột.

Có lẽ là không nghĩ tới một đại cô nương như Khưu Tiểu Ngư vậy mà đoạt con quay của một đứa nhóc, suýt nữa bị tức khóc. Khưu Tiểu Ngư chật vật chạy ra khỏi con phố kia xong, quay đầu lại nhìn thoáng qua không thấy có người đuổi theo, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực.

Đứa bé không đáng yêu một chút nào, động một tí là khóc, đúng là không thú vị!

Đứa bé kia khóc lóc khiến mẫu thân của hắn ta tới, kết quả phát hiện căn bản không có ai bắt nạt hắn ta, vì thế trong lòng giận dữ.

“Tên nhóc chết tiệt này, lại lừa lão nương, xem lão nương đánh chết con không.”

“Vậy ngươi gọi nó một tiếng, nhìn xem nó có đáp lại ngươi hay không?” Khưu Tiểu Ngư ngửa đầu, liếc mắt nhìn đứa bé kia.

Đứa bé kia nghe Khưu Tiểu Ngư nói đầu tiên là lúng túng, ngay sau đó trong mắt chứa đầy nước mắt.

“Oa…Nương, có người bắt nạt con…”

Khưu Tiểu Ngư trợn tròn mắt, sao nói khóc là khóc như vậy, cũng quá không chịu nổi chọc ghẹo!

“Bốp…”

Trong lòng tràn ngập oán hận với Khưu Tiểu Ngư.

Mà lúc này Khưu Tiểu Ngư đang đứng trước cửa một thợ rèn.

Đã đứng ở đó một khoảng thời gian, người đi ngang qua còn tưởng nàng đang si ngốc.

Thực ra tinh thần của Khưu Tiểu Ngư tiến vào không gian tìm kiếm bản vẽ chế tạo xe đạp.

Khưu Tiểu Ngư nhớ rõ mình có thu hoạch được bản vẽ như vậy, chẳng qua không biết ném vào xó xỉnh nào, cho nên tìm hơi khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment