Lúc này Khưu Tiểu Ngư đã tìm được, sau đó tươi cười lộ ra hai hàm răng trắng với chưởng quầy cửa hàng thợ rèn.
Chưởng quầy của cửa hàng thợ rèn run rẩy, ngươi đừng nên cười thì hơn, quá khiếp người!
“Cô nương mời đi vào trong.”
Có đao kiếm, cũng có nông cụ, còn có đồ làm bếp.
Trên trán Khưu Tiểu Ngư xuất hiện ba vạch đen, xem ra mình không phải nhân vật chính, nếu không ngay từ lần đầu thấy được cửa hàng thợ rèn tuyệt đối là cửa hàng to nhất mới đúng.
Thôi, dù sao nàng cũng lười đi tìm, thử ở nhà này trước thử xem.
“Ngươi nhìn bản vẽ này xem, có thể làm ra được không?” Khưu Tiểu Ngư lấy một xấp giấy trong tay áo ra.
“Chữ viết này… Đúng là tinh tế, đáng tiếc đều viết sai.” Chưởng quầy lắc đầu nói.
“Vậy ngươi đi gọi ra đây đi.” Khưu Tiểu Ngư thúc giục.
“Được rồi, cô nương không ngại thì được!”
Khưu Tiểu Ngư còn chưa hiểu rõ những lời này của chưởng quầy là có ý gì, chưởng quầy kia đã đi dẫn sư phụ thợ rèn ở phía sau tới.
“Đây là… Bánh xe sao? Là xe hai bánh à? Kích cỡ là bao nhiêu?”
Khưu Văn Vũ ở trong thư viện đột nhiên hắt xì một cái.
Chẳng lẽ là cảm lạnh?
Xem ra phải cẩn thận một chút mới được.
“Đây là thứ gì thế?” Chưởng quầy kia lật tới lật lui nhìn một lát, vẫn không nhìn ra được đây là thứ gì? Xem ra thợ rèn này biết làm mọi thứ.
“Nếu nói là cửa hàng thợ rèn lớn nhất thành Thượng Đức, đương nhiên là… Không còn khả năng là nhà ta!”
Khưu Tiểu Ngư còn tưởng nghe được đáp án khẳng định, không nghĩ tới chưởng quầy còn rẽ ngoặt như thế, suýt nữa khiến Khưu Tiểu Ngư bị nghẹn.
“Chỗ của tiểu lão nhân chỉ là một cửa hàng thợ rèn nho nhỏ, ở thành Thượng Đức này cửa hàng như vậy không có mười nhà cũng có tám nhà.” Chưởng quầy kia thoạt nhìn thành thật trung hậu.Gương mặt Khưu Tiểu Ngư âm u, quên mất chữ ở thế giới này khác.
Nàng cầm lấy bản vẽ giảng giải, nhưng không phải thiếu cánh tay thì chính là chân.
“Chủ yếu vẫn là phải xem hình, xem hình là được.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Có lẽ sau này, chuyện như vậy nên để Khưu Văn Vũ đi làm. Có tác dụng gì?
“Khoan hãy để ý chuyện này, nói xem có thể làm ra hay không?” Nếu không thể mà nói, vẫn nên giao cho Khưu Văn Vũ đi, Khưu Tiểu Ngư nghĩ thầm.
Nhưng không phát hiện trong bất tri bất giác vậy mà mình bắt đầu ỷ lại vào Khưu Văn Vũ.
“Chuyện này phải để sư phụ của bọn ta xem qua mới biết được.” Chưởng quầy kia nâng mắt nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư nói.
Quả nhiên ánh mắt của thợ rèn có khác biệt, lập tức nhìn ra được điểm mấu chốt trong bản vẽ của Khưu Tiểu Ngư?
Chưởng quầy kia đợi câu nói kế tiếp của Khưu Tiểu Ngư.
“Không làm được thì đập cửa hàng của các ngươi!” Khưu Tiểu Ngư bày ra vẻ mặt hung ác lộ ra hai hàm răng trắng.
Chưởng quầy: …
Khưu Tiểu Ngư vừa đi vừa lắc đầu: “Đúng là thói đời bạc bẽo!”
[Kiểm tra được người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị…]
Khưu Tiểu Ngư: “Hửm?”
Khưu Tiểu Ngư nghe theo lời tiến về trước, thật sự là mười ba mét, không nhiều 1 mét, không ít 1 mét.
“Yên tâm đi, ngươi tạm thời còn chưa chết được.” Nhưng mà sao nhìn người này có chút quen mắt như vậy nhỉ?
“Cứu cứu… Cứu…”
“Cứu cứu cứu, ta sẽ cứu ngươi!” Khưu Tiểu Ngư mới đi tới, người đã hôn mê!
Khưu Tiểu Ngư nhận được khen thưởng xong đang chuẩn bị đứng dậy rời đi, tuy Khưu Tiểu Ngư chữa trị khỏi vết thương của người này, nhưng cũng không chữa khỏi hoàn toàn, chỉ giải trừ nguy hiểm đến tính mạng, tính Khưu Tiểu Ngư hoàn thành nhiệm vụ!
Cho nên miệng vết thương trên người người bệnh vẫn còn tồn tại, chẳng qua đã không nguy hiểm đến tính mạng.
“Đợi đã… Cô nương… Cầu ngươi… Cứu cứu…” Đây là bức nàng ra tay xén lông cừu đúng không.
“Cầu xin ngươi, lão gia nhà ta là… Là lão tướng quân…” Không biết vì sao, Lý Hằng lại cảm thấy cô nương trước mắt có thể cứu được bọn họ. Khưu Tiểu Ngư vốn đã giơ nắm đấm, nghe thấy lời Lý Hằng nói xong thì buông lỏng ra.
“Dẫn đường.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư không chút biểu cảm nói, nghĩ thầm thật phiền phức. Vươn tay kéo làn váy của mình trở về, kết quả không kéo được.
Khưu Tiểu Ngư: …Hai tráng hán, một lão nhân.
Khưu Tiểu Ngư không nhận được nhiệm vụ của hệ thống, cho nên không muốn để ý tới nam nhân này. Khưu Tiểu Ngư nghiêng đầu nhìn nam nhân nằm trên mặt đất, cuối cùng cũng biết vì sao lại cảm thấy quen mắt.
Đây không phải là ba người trúng độc nàng cứu lần trước sao?
“Ta đã chữa trị cho ngươi, miệng vết thương này sẽ không chết người.” Khưu Tiểu Ngư liếc mắt nhìn cái tay nắm lấy làn váy của nàng.
“Không phải… Là cứu cứu… Lão gia… Nhà ta!”
“Chân ta đã không thể cử động, ta…” Lý Hằng đang định nói cho Khưu Tiểu Ngư phương hướng, kết quả Khưu Tiểu Ngư vươn chân đá lên chân bị thương nặng của hắn ta.
“Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, Lý Hằng…”
“Lại lề mề người sẽ chết!” Khưu Tiểu Ngư nhíu mày, không phải vội đi cứu người sao?
Còn nói nhiều lời vô nghĩa như thế làm gì?
Tuy chân còn có chút đau, nhưng chút đau đớn này đã tập mãi thành thói quen đối với bọn họ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Chẳng trách hệ thống không kiểm tra ra được người bệnh, hóa ra khoảng cách xa như thế.
Nơi này cách chỗ Khưu Tiểu Ngư ít nhất mấy ngàn mét, nhìn kiến trúc của những ngôi nhà ở đây, đây là nơi kẻ có tiền ở.
Hóa ra là Lý Bân chắn phía sau Tưởng Ngạo Thạch, chắn một kiếm trí mạng giúp hắn ta.
Đôi mắt của Tưởng Ngạo Thạch trợn to, trở tay chém hắc y nhân cầm kiếm.
Lý Hằng nhìn thấy cảnh này chảy đầy mồ hôi lạnh, vội vàng gia nhập cuộc chiến.
Nói cách khác Khưu Tiểu Ngư chẳng những phải cứu người tốt, người xấu cũng phải cứu.
“Ta gặp mai phục, suýt nữa đã chết, được cô nương cứu.” Bởi vì quá sốt ruột, căn bản không kịp hỏi tên Khưu Tiểu Ngư, chủ yếu là Khưu Tiểu Ngư không cho hắn ta cơ hội hỏi.
Người mà đối phương phái tới dường như là tử sĩ, gặp người là giết, miệng không nói ra một chữ.
Lúc này mới nhớ tới, Khưu Tiểu Ngư chỉ là một nữ hài tử, cho dù cứu hắn ta, cũng chưa chắc võ công cao cường.
Có một số người khinh công lợi hại, nhưng võ công không được.
Lúc này mới nhớ tới, thì đã quá muộn!
“Hố như vậy sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh hãi.