Nghi ngờ này chỉ lóe lên trong đầu Khưu Tiểu Ngư mà thôi.
“Cẩn thận…”
Lại có một kiếm đâm tới!
╭(╯^╰)╮
Mười phút sau, Tưởng Ngạo Thạch và hai huynh đệ Lý Hằng Lý Bân lùi sang một bên chữa thương, toàn bộ hành trình đều cho Khưu Tiểu Ngư phát huy.
“A…”
“Rầm rầm rầm…” Ba người đều lộ ra biểu cảm trợn mắt há miệng, nhìn qua nhìn lại mấy chục tử sĩ kia.
Lúc này ba người đã không rõ vì sao, rõ ràng mấy chục tử sĩ kia bị đánh đến không còn sức lực phản kháng, vì sao luôn là đánh không chết!
Lý Hằng, Lý Bân: Chẳng lẽ đám tử sĩ này dùng bí pháp gì đó điều dưỡng cơ thể, căn bản không cảm nhận được đau đớn?
Tưởng Ngạo Thạch cau mày, bởi vì hắn ta cảm nhận được rõ hơi thở trên người đám tử sĩ này đã khác.
Đó là một loại trải qua vô số trận chiến, từ hơi thở là có thể cảm nhận ra được thương thế và thực lực của đối phương, cho nên hơi thở trên người bọn họ thay đổi, Tưởng Ngạo Thạch lập tức phát hiện ra.
Kết quả không đợi hắn ta tìm tòi nghiên cứu, Khưu Tiểu Ngư: “A… Phù…” Nắm đấm nhỏ không ngừng vung lên.
Đánh bọn họ sắp chết, còn là từng nhóm một.
Mỗi lần đánh hai người, chỉ cần đối phương còn chưa đi lên, Khưu Tiểu Ngư sẽ đợi hệ thống tuyên bố nhiệm vụ trước.
Tưởng Ngạo Thạch: Chẳng lẽ là nhãn lực của ta không được? Thật sự già rồi?
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị…]
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng ký chủ 5 cân hạt giống rau muống!]
Khưu Tiểu Ngư bày tỏ vô cùng tức giận, sau đó…
Đám tử sĩ cảm nhận được vết thương trên người nhanh chóng khôi phục như cũ, cảm giác này khiến bọn họ ngây ngẩn cả người.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng 5 cân hạt giống cải thảo!]
[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị…]
[Khen thưởng 5 cân hạt giống ớt cay!]
[Khen thưởng nửa cân hạt giống ớt cay!]
[Khen thưởng nửa cân hạt giống cà chua!]
Cơ thể Khưu Tiểu Ngư cứng đờ, đánh ngất một tử sĩ ném sang một bên.
Tử sĩ bị đánh ngất ném sang một bên càng ngày càng nhiều.
Tổ ba người trợn mắt há hốc miệng bày tỏ đã không nhìn hiểu hành động của Khưu Tiểu Ngư!
Có lẽ là Khưu Tiểu Ngư không muốn buông tha cho đám tử sĩ này, cho nên xén sạch tất cả giá trị trên người bọn họ.
Sở dĩ đánh ngất không trực tiếp giết, còn không phải vì hệ thống ngăn cản.
Khưu Tiểu Ngư bày tỏ giết người còn không thể giết sảng khoái, vốn có oán niệm đối với hệ thống, hiện giờ tiểu hệ thống không thể khống chế, oán niệm này kéo dài tới tận hệ thống chính.
Trong lúc đang đếm ngược, Khưu Tiểu Ngư lấy hết toàn bộ khen thưởng của nhiệm vụ bỏ vào không gian của mình.
[1.0 tích…]