[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 112

Không cảm nhận được dòng sức mạnh ngăn cản mình, loại cảm giác này vô cùng…

Khưu Tiểu Ngư nắm chặt nắm tay, sướng!

Hóa ra hệ thống thăng cấp còn có chỗ tốt này, nhưng mà đáng tiếc thời gian thăng cấp ngắn như vậy, chỉ có 10 ngày mà thôi!

Lý Bân: Hóa ra không phải không giết, là hành hạ đến chết, thật tàn nhẫn!

“Đến lượt các ngươi!” Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc nói với Tưởng Ngạo Thạch và Lý Bân.

Trong lòng Lý Bân và Lý Hằng thấp thỏm, không phải chứ, chẳng lẽ Khưu Tiểu Ngư mới là người đứng sau phái người tới giết bọn họ?

Lý Hằng: Không cần chém một đao, nắm đấm này, khiến người ta hâm mộ!

Vì thế trong lòng có nghi ngờ mới, nếu Khưu Tiểu Ngư có thể nhẹ nhàng giết chết đám tử sĩ này, vì sao lúc trước phải lao lực xuyên qua giữa bọn họ, lại không đả thương đánh chết bọn họ?

“Đợi một lát…” Tưởng Ngạo Thạch vội vàng quát Khưu Tiểu Ngư dừng lại: “Lần trước giải độc cho bọn ta là cô nương đúng không? Đa tạ ơn cứu mạng của cô nương, lần trước không thể báo đáp, không nghĩ tới lần này lại nợ ân tình của cô nương!”

Khưu Tiểu Ngư đáng yêu nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tưởng Ngạo Thạch, nắm tay buông lỏng, giống như có chút không nỡ ra tay. Khưu Tiểu Ngư trợn to mắt, chuẩn bị ra tay đánh ngất người ta.

Dù sao cũng không xén được lông cừu, chữa khỏi cho người này xong thì chạy đi, không biết khi hệ thống tỉnh dậy có thể cho khen thưởng nhiệm vụ vừa mới tuyên bố trước khi hệ thống ngủ đông hay không!

Tưởng Ngạo Thạch: Ánh mắt của đứa nhỏ này rất chính trực, chỉ sợ đã phán đoán ra được người nào là người tốt, người nào là người xấu, cho nên ra tay mới dứt khoát lưu loát như vậy.

Như vậy cũng gọi là sạch sẽ lưu loát sao?

Quả nhiên là đã già, lựa chọn trực tiếp xem nhẹ hành động xén lông cừu vừa rồi của Khưu Tiểu Ngư!

“Ngươi cũng muốn giết bọn ta ư?” Vẻ mặt Lý Hằng không dám tin.

Hóa ra cảm nhận lần trước không sai, thật sự có người tỉnh, dường như lão nhân này không đơn giản lắm!

“Không nhận nổi khích lệ của cô nương, vẫn là cô nương lợi hại!” Đôi tay của Tưởng Ngạo Thạch ôm quyền, vẻ mặt bội phục nói.

Nhưng mà động tới miệng vết thương, đau tới mức gương mặt già của hắn ta nhăn lại.

Lần này bị thương hơi nặng, phải dưỡng thương một thời gian dài, Tưởng Ngạo Thạch cười khổ trong lòng.

“Ngươi bị thương là vì cơ thể ngươi không tốt, chắc chắn là giết nhiều địch, nếu ngươi còn trẻ giống như ta, nhất định lợi hại hơn ta.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư chân thành nói, đè nặng khóe miệng được người ta khích lệ mà nhếch lên.

“Không dám nhận, không dám nhận, tổng cộng giết địch còn chưa đến mươi vạn, cô nương thật sự còn nhỏ, nhớ năm đó khi lão phu lớn như cô nương, đã ở trên chiến trường giết mấy ngàn kẻ địch! Hiện giờ thật sự già rồi, không được!”

Nghĩ tới khoảng thời gian khi còn trẻ, vẻ mặt Tưởng Ngạo Thạch cảm thán.

Lý Bân và Lý Hằng đều lộ ra dáng vẻ gặp quỷ nhìn Tưởng Ngạo Thạch, bọn họ đi theo bên cạnh Tưởng Ngạo Thạch từ nhỏ, từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy Tưởng Ngạo Thạch thừa nhận mình già, chưa từng thấy Tưởng Ngạo Thạch khích lệ một cô nương như vậy.

Bình Luận (0)
Comment