Bọn ta ở đâu?
Bọn ta đang làm gì?
Bọn ta gặp phải chuyện kỳ lạ gì thế này?
“Cô nương nói hay lắm!” Tưởng Ngạo Thạch giơ ngón tay cái với Khưu Tiểu Ngư.
“Nào, huynh đệ, uống thuốc này vào, cơ thể ngươi sẽ tốt hơn thôi.”
Đưa A Giao Hoàn dưỡng nhan, phải nói rõ một chút tuy Khưu Tiểu Ngư dùng dị năng chữa trị giúp Tưởng Ngạo Thạch chữa khỏi vết thương trên người hắn ta, nhưng vẫn phải dùng thuốc che giấu một chút.
Huống chi cô nương của Tưởng gia bọn họ, sao có thể trưởng thành xấu như Khưu Tiểu Ngư, tuyệt đối không có khả năng!
Khưu Tiểu Ngư: Ngươi có lễ phép không?
Lý Hằng nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên thấp thỏm, không phải chứ?
Nhìn Khưu Tiểu Ngư, lại nhìn Tưởng Ngạo Thạch một lát, cũng không thấy có điểm nào giống nhau. Loại ca ngợi thật lòng này khiến khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên không đè xuống được, cười đến hai hàm răng trắng hình thành đối lập rõ ràng với màu da của nàng.
Hai huynh đệ Lý Bân và Lý Hằng đã không nỡ nhìn thẳng, cũng nhận thức lại lão tướng quân của bọn họ một lần nữa!
“Không biết vì sao, lần đầu tiên nhìn thấy cô nương đã cảm thấy vô cùng thân thiết, lão phu có một cháu gái tuổi xấp xỉ với cô nương!” Có lẽ là Tưởng Ngạo Thạch thật sự già rồi, gặp được người trẻ tuổi hợp mắt thì không nhịn được lải nhải.
Trên mặt Khưu Tiểu Ngư không biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn, khiến Lý Hằng dẫn đường ở phía trước kinh hãi một lát. Có lẽ là ấn tượng lần đầu tiên, Lý Hằng vẫn luôn cho rằng Khưu Tiểu Ngư là một tiểu cô nương không có kiên nhẫn, hơn nữa tính cách rất nóng nảy!
Hiện giờ nhìn thấy nàng đối mặt với Tưởng Ngạo Thạch hoàn toàn là vẻ mặt khác, còn giống y đúc với lão tướng quân nhà bọn họ, người không biết còn tưởng hai người là ông cháu ấy chứ.
Khưu Tiểu Ngư vốn định đánh ngất đám người này lại chữa trị, đợi bọn họ tỉnh lại thì sẽ không biết nàng dùng dị năng.
Khưu Tiểu Ngư: Ta không nghe, ta không nghe!
Không tận mắt nhìn thấy nàng dùng dị năng chính là vô dụng!
“Đây là thuốc sao? Thuốc của cô nương đúng là không bình thường, ngửi thôi cũng thấy thơm.” Tưởng Ngạo Thạch không chút bủn xỉn khích lệ.
Khưu Tiểu Ngư không nghĩ rằng, bọn họ sẽ nhanh chóng gặp lại!
Vẻ mặt Tưởng Ngạo Thạch không nỡ nhìn theo Khưu Tiểu Ngư rời đi.
“Tướng quân, người đã đi rồi, đừng nhìn nữa!” Lý Hằng khuyên nhủ.
Tưởng Ngạo Thạch lập tức thở phào nhẹ nhõm, vô cùng chật vật vươn tay lau mồ hôi trên trán:
“Ôi mẹ ơi, làm ta sợ muốn chết, may mà bản tướng quân phản ứng nhanh, nếu không bị đánh một trận là không thể tránh khỏi!”
Lý Bân và Lý Hằng: …