[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 127

“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, ngoại trừ 5 lọ kia ra, dư lại còn muốn không?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư chờ đợi hỏi.

“Muốn, ta đã nói là lấy 10 lọ.” Liễu Quân Lan là người giữ lời hứa, nếu thật sự có hiệu quả như Trương Thị uống, thực ra 1000 lượng 1 lọ cũng không đắt.

Phải biết rằng thành Vân Yên có bao nhiêu quý phu nhân, muốn cầu còn không cầu được, đừng nói là 1000 lượng 1 lọ, nếu biết hiệu quả tốt như vậy, 5000 lượng 1 lọ đám phu nhân đó cũng không đau lòng.

Trong lòng im lặng tính 1 lọ 1000 lượng, 10 lọ 1 vạn lượng…

Giá cả tính ra khiến trái tim Khưu Tiểu Ngư đập nhanh hơn, giá cả này có thể khiến nàng cả đời không lo ăn uống đúng không?

Trên mặt Liễu Quân Lan và Trương Thị đều biểu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, không nghĩ tới trong tay Khưu Tiểu Ngư sẽ còn nhiều thuốc như vậy, chẳng lẽ thuốc này làm ra rất dễ dàng sao?

Liễu Quân Lan im lặng tính tài sản của mình, có lẽ nàng ta có thể kiếm một khoản lớn. Nghĩ tới những đại thế gia đó, nhà bọn họ đều không thiếu tiền.

Đặc biệt là đám quý phu nhân hậu trạch, các quý nhân trong cung, những người này đều không thiếu tiền.

Tính đến tính đi, Liễu Quân Lan cảm thấy mình có thể lấy 100 lọ, nhiều hơn thì không được. Ồ, hiện giờ Khưu Tiểu Ngư đã không đến tửu lầu ăn cơm, bởi vì Khưu Văn Vũ mời một lão bà tử về nấu cơm.

Thường ngày giặt y phục giúp Khưu Tiểu Ngư, dọn dẹp trong nhà một chút, quan trọng vẫn là nấu cơm.

Lão bà tử này là Khưu Văn Vũ đến chỗ người môi giới mua, bởi vì tay nghề nấu nướng mà giá cả không rẻ, tốn 20 lượng bạc. Trương Thị tính một lát hầu bao của mình, cảm thấy có thể lấy 35 lọ, cũng có thể kiếm một khoản.

Bọn họ nhập hàng 1000 lượng bạc, cho dù mỗi lọ kiếm 100 lượng, cũng là con số khả quan.

Nhưng mà chuyện này phải nói rõ với Khưu Tiểu Ngư mới được. Khưu Tiểu Ngư biết được một bà tử có thể giặt y phục nấu cơm dọn dẹp nhà cửa chỉ có 20 lượng, thì khiếp sợ không thôi.

Quan trọng nhất chính là, mỗi ngày hai lượng bạc mình cũng có thể ăn no.

Nghĩ tới mình đến tửu lầu ăn một bữa cũng tốn mấy chục lượng bạc, còn chưa chắc có thể ăn no. Khưu Tiểu Ngư nghe xong tính toán của hai người, im lặng giơ ngón cái với hai người.

“Lấy từ chỗ ta 1000 lượng, tùy ý các ngươi bán thế nào.” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mình không có nhân mạch, cho nên chỉ kiếm một chút tiền mà thôi.

Liễu Quân Lan nhìn thấy biểu hiện của Khưu Tiểu Ngư, trong lòng lại có cái nhìn mới với Khưu Tiểu Ngư. Vốn tưởng rằng biết bọn họ cầm đi bán Khưu Tiểu Ngư sẽ đòi một phần, không nghĩ tới sảng khoái như vậy.

Rất nhanh 10 ngày qua đi, hệ thống cũng thăng cấp thành công.

Hôm nay Khưu Tiểu Ngư ăn cơm ở nhà xong, vẻ mặt nhàn nhã đến cửa hàng thợ rèn.

Khưu Tiểu Ngư vô cùng hối hận, thậm chí còn giận chó đánh mèo Khưu Văn Vũ vì sao không sớm mua trở về, hại nàng tổn thất nhiều tiền như vậy.

Trái ngược lại với lần trước, lần này chưởng quầy nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư xuất hiện, trên mặt lập tức xuất hiện tươi cười, hơn nữa tươi cười còn có chút nịnh nọt.

Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc một lát, nói thầm trong lòng không phải chưởng quầy này định tính kế nàng đấy chứ, chẳng lẽ là xe đạp đã làm ra?

Nhưng mà giá cả rất đắt sao?

Khưu Tiểu Ngư hạ quyết tâm trong lòng.

“Cô nương cuối cùng ngươi cũng tới, mau vào đi, mau vào đi!”

“Xe đạp của ta làm xong rồi sao?” Khưu Tiểu Ngư chắp tay ở sau lưng, ngửa cao đầu bước từng bước vào trong tiệm.

“Đã xong, chỉ đợi cô nương tới nghiệm thu, cô nương nhìn xem có hài lòng không?” Chưởng quầy kia cười ha ha nói, đôi mắt vốn không to cười rộ lên càng híp thành đường thẳng.

Bình Luận (0)
Comment