Tuy lúc trước hắn ta nhìn bản vẽ xe đạp này, nhưng phát hiện nếu toàn bộ dùng bằng sắt mà nói chi phí quá cao, vì thế thương lượng với huynh đệ thợ mộc nhà mình một lát, đổi mấy thiết bị không cần thiết thành gỗ, vì thế có chiếc xe đạp như hiện giờ.
Tuy có bản vẽ, nhưng dù sao thời gian không dài lắm, có thể làm thành như vậy đã là kết quả bọn họ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.
Khưu Tiểu Ngư đạp hai vòng thì nhảy xuống.
Đến lúc đó trở về thay bánh xe của xe đạp trong không gian là được.
Thợ rèn vội vàng nhớ kỹ những chi tiết mà Khưu Tiểu Ngư nói, sau đó sửa lại xe đạp, bảo Khưu Tiểu Ngư không cần lại đến một chuyến.
Trong thời gian chờ đợi Khưu Tiểu Ngư ở sân sau, bị điểm tâm chưởng quầy mang tới hấp dẫn.
“Không biết xe đạp này, cô nương tính toán làm thế nào?” Chưởng quầy mập cười tủm tỉm hỏi, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư thích ăn, lại vội vàng bảo người đến cửa hàng điểm tâm nổi tiếng nhất thành Thượng Đức mua về.
“Thôi, các ngươi còn chưa biết hạt dẻ có thể ăn.” Khưu Tiểu Ngư bảo nàng ăn còn được, bảo nàng dạy người khác thì quá khó khăn, không có kiên nhẫn!
Chưởng quầy mập cứng đờ, thôi, vẫn nên nói chuyện bản vẽ xe đạp thì hơn.
Xe đạp này nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư đạp xong, chưởng quầy mập thấy được cơ hội kinh doanh, cho nên muốn mua đứt bản vẽ xe đạp của Khưu Tiểu Ngư.
“Ngươi muốn làm gì?” Khưu Tiểu Ngư nhét miếng bánh hoa quế vào trong miệng, liếc mắt nhìn chưởng quầy mập hỏi.
“Bản vẽ xe đạp này của cô nương, tiểu lão nhân muốn mua.” Chưởng quầy mập cũng coi như nhìn ra được, quanh co lòng vòng với Khưu Tiểu Ngư vô dụng, cho nên nói thẳng đi.
Khưu Tiểu Ngư xử lý đĩa bánh hoa quế trên bàn, lúc này mới trả lời: “Có thể bán cho ngươi. Đáng tiếc không có bánh hạt dẻ, thực ra bánh hạt dẻ ăn càng ngon hơn, điểm tâm của các ngơi có một khuyết điểm, quá ít đường.”
Chưởng quầy mập trợn tròn mắt, thật sự là đồ tham ăn, có người nào không biết điểm tâm thêm đường sẽ ngon, vấn đề là đường quá đắt, nhà ai bán điểm tâm nỡ cho nhiều đường như vậy.
“Hạt dẻ là thứ gì?” Chưởng quầy mập vẫn hỏi ra nghi ngờ trong lòng, hắn ta chưa từng ăn thứ như vậy. Tiệm thợ rèn của bọn họ bán đều là một ít dụng cụ nhà nông tương đối nhiều, chỉ có ít đao kiếm hàng năm treo, chưa chắc bán được ra ngoài.
Nếu có thể bán xe đạp ra, vậy thì sẽ khác, chưởng quầy mập đã thấy được ngân lượng cuồn cuộn không ngừng đang vẫy tay với hắn ta.
“Không biết cô nương cần bao nhiêu ngân lượng để bán bản vẽ xe đạp cho tiểu lão nhân?” Chưởng quầy mập hỏi.
Lúc này tiểu nhị ở cửa hàng thợ rèn chạy trốn sắp tắt thở cuối cùng cũng mang theo điểm tâm trở về.
Đôi mắt Khưu Tiểu Ngư sáng ngời, nhanh chóng cởi lá sen đóng gói ra, thậm chí còn không đổ ra trực tiếp lấy ăn.
“Đây là bánh đậu xanh, đây là bánh đậu đỏ…” Khưu Tiểu Ngư ăn mỗi miếng đều nói ra loại bánh.
“Ngươi xem rồi ra giá đi, nhưng mà tiền xe đạp ta sẽ không trả ngươi, tiền đặt cọc cũng phải trả lại ta.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Khưu Tiểu Ngư lạnh nhạt liếc mắt nhìn chưởng quầy một cái.
Nghĩ thầm không nghĩ tới bản vẽ xe đạp đáng giá như vậy, vậy có phải nàng nên lấy ra nhiều mấy bản hay không?
Chưởng quầy nhìn thấy ánh mắt của Khưu Tiểu Ngư trong lòng thấp thỏm một lát, vội vàng cười lấy lòng: “Chỉ nói giỡn mà thôi, sao có thể 500 lượng, 500 lượng bạc ngay cả một tờ giấy cũng không mua được.”