Nếu là như vậy mà nói, sau này nàng thiếu tiền có thể bán bản vẽ, như vậy sẽ không lo ăn lo mặc.
Nghĩ tới cuộc sống sau này không lo ăn không lo mặc, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy vui vẻ.
“5000 lượng bạc.” Chưởng quầy mập nghiến răng nói.
Giá này gần như đào rỗng của cải của hắn ta, đừng nhìn hắn ta mở tiệm rèn này, nhưng mỗi năm đều phải nộp thuế, cộng thêm ít người tới chế tạo đồ, bình thường sửa chữa nhiều hơn.
“Có cần tiểu nhị đưa ngươi trở về hay không?” Chưởng quầy mập chỉ thuận miệng nói.
Khưu Tiểu Ngư xua tay nói: “Không cần, ta tự mình đạp trở về, vừa vặn tuyên truyền một đợt cho ngươi. Con đường ở thành Thượng Đức chúng ta sắp xây xong, xe đạp của ngươi làm nhanh lên, đến lúc đó nhất định không lo bán.”
Tay tiểu hài tử cầm con quay, kinh hãi đến mức cằm không khép lại được.
Đương nhiên dọc đường đi cũng có không ít người thấy Khưu Tiểu Ngư đạp xe, đều bàn tán đó là thứ gì, có một số người cảm thấy có hứng thú đã đi hỏi thăm.
Khưu Tiểu Ngư không trực tiếp đạp xe về nhà, mà đi trên đường xi măng đã xây một chuyến, lướt qua một tửu lầu. Chưởng quầy mập cười gượng, hóa ra Khưu Tiểu Ngư đã thấy rõ tất cả, uổng công hắn ta còn dùng 500 lượng mua bản vẽ này.
May mà Khưu Tiểu Ngư cho hắn ta cơ hội, nếu không thì thật sự đắc tội nàng.
Khưu Tiểu Ngư dùng bản vẽ xe đạp đổi 5000 lượng, còn đổi được một chiếc xe miễn phí, vui sướng lẩm nhẩm hát. Nếu không phải nhìn thấy xe đạp có tiềm năng đầu tư, chưởng quầy mập tuyệt đối không lấy tất cả tài sản ra đánh cược.
Nhìn thấy chưởng quầy mập vì đau lòng mà gương mặt vặn vẹo, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có lẽ đây là cực hạn của hắn ta.
Tuy bản vẽ này cầm đi bán cho tiệm rèn lớn hơn nữa, có khả năng sẽ kiếm được càng nhiều hơn, nhưng Khưu Tiểu Ngư là loại người không trượng nghĩa sao, đương nhiên không phải!
“Loảng xoảng…” Bánh xe đạp nghiền qua một cục đá, suýt nữa khiến Khưu Tiểu Ngư ngã từ trên xe đạp xuống.
Quả nhiên là xe đạp này không được, cần nhanh trở về đổi bánh xe.
Khi Khưu Tiểu Ngư quay đầu lại thì ở hẻm nhỏ lại gặp tiểu hài tử nghịch con quay, nhưng mà lúc này Khưu Tiểu Ngư không dừng lại, lướt qua như cơn gió khi tiểu hài tử đang trợn mắt há hốc miệng.
“Yên tâm đi, nhưng mà chế tạo xe đạp này cũng không khó, nếu người khác mua xe đạp của ngươi nghiên cứu ra, ngươi đừng trách ta đấy.” Khưu Tiểu Ngư nói rõ trước.
“Yên tâm đi, tiểu lão nhị biết rõ.” Chưởng quầy tiệm rèn đã sớm có kế hoạch.
“Vậy thì tốt, xe đạp chuẩn bị cho tốt, ta đi đây.”
Gian lầu hai mở cửa sổ, một nam nhân mặc y phục tơ lụa màu xanh ngọc vừa vặn thấy được Khưu Tiểu Ngư đạp xe lướt qua.
Thường ngày hắn ta thích mấy thứ hiếm lạ cổ quái, hiện giờ thấy được xe đạp đương nhiên cảm thấy mới lạ, cảm thấy mới lạ thì sẽ không bỏ qua.
Nam nhân mặc y phục màu xanh ngọc tên là Tiêu Diệu Hoa, tam công tử của Tiêu gia, có tiếng ăn chơi trác táng, thường ngày không làm việc đàng hoàng, thích nhất mấy thứ tinh xảo.
Lần này tới thành Thượng Đức bởi vì ôn dịch phong thành, cho nên không thể rời đi, sau đó nghe nói có người chữa khỏi ôn dịch, Tiêu Diệu Hoa đang chuẩn bị ăn bữa cơm này xong thì về thành Vân Yên.
Đại phu canh giữ ở cửa thành đã không còn nhiều, Lý Quải Tử nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư tới, nói muốn trở về.
“Hả? Bên đó có người đánh giặc ư?” Khưu Tiểu Ngư thật sự không biết.
“Nghe nói Chiến vương gia áp trận, viện binh đã tới, có lẽ người Tác-ta sẽ nhanh chóng bị đánh đuổi.” Lý Quải Tử bởi vì mỗi ngày ở cửa thành chữa bệnh, cho nên nghe được một số tin tức hữu dụng từ chỗ lưu dân.
“Vậy trên chiến trường chắc chắn có nhiều người bệnh đúng không?” Khưu Tiểu Ngư mở miệng hỏi.
Hiện giờ hệ thống đã thăng cấp thành công, vừa rồi lại tuyên bố một nhiệm vụ.
Lần này muốn thăng cấp lần nữa, chẳng những cần năng lượng càng nhiều, thời gian ngủ đông thăng cấp sẽ càng dài.
Cho dù là phương diện nào, Khưu Tiểu Ngư đều cảm thấy mau chóng khiến hệ thống thăng cấp sẽ càng có lợi với mình.
Trên chiến trường chắc chắn có nhiều người bị thương, nếu nàng đến đó một chuyến, cũng không cần chữa khỏi hoàn toàn cho người ta, chỉ cần qua đó tùy ý dùng chút dị năng, đến lúc đó vết thương trên người đám binh lính chữa trị xong, cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Đôi mắt Khưu Tiểu Ngư sáng rực.
Nói không chừng đến chiến trường một chuyến, hệ thống của nàng sẽ thăng cấp, kế tiếp hệ thống thăng cấp Khưu Tiểu Ngư nhất định có thể nhận thấy được.
Lần này Khưu Tiểu Ngư không có chuẩn bị, kế tiếp sẽ không để nó tránh né dễ dàng như thế.
Hệ thống còn chưa biết Khưu Tiểu Ngư đang tính kế chuyện gì, nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư vì thăng cấp mà nỗ lực như vậy, cảm động đến nước mắt chảy ra.
[Yên tâm đi ký chủ, lần này thăng cấp xong ngoại trừ tuyên bố nhiệm vụ và trừng phạt, hệ thống chính đã không hạn chế được ta khen thưởng thứ gì, nhưng mà tiền đề là bên trong kho hàng của hệ thống có.]
“Vậy thì tốt quá.” Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư sáng lên.
…
“Sư phụ, chúng ta thật sự đến chiến trường sao? Ta thì không sao cả, nhưng mà người là nữ hài tử, e rằng không vào được quân doanh.” Lý Quải Tử có chút lo lắng nói, đương nhiên là hắn ta cũng muốn đi cùng với Khưu Tiểu Ngư.
“Nữ hài tử không thể tiến vào quân doanh ư? Quân y cũng không được à?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc.
Bởi vì đời trước quân nhân chẳng phân biệt nam nữ, chỉ cần có năng lực thì có thể trở thành quân nhân, hơn nữa đa số quân y là nữ nhiều hơn.
Những lời này là lời nói thật, nhưng Khưu Tiểu Ngư thật sự không muốn làm nhiệm vụ, có khen thưởng của hệ thống cũng không muốn.
Dùng nhiều dị năng, chữa cho nhiều người, thực ra Khưu Tiểu Ngư hơi buồn nôn.
[Ký chủ, sau này hệ thống thăng cấp cần càng nhiều năng lượng, thời gian thăng cấp cũng sẽ tùy theo tăng trưởng, cho nên ký chủ không thể quá ỷ lại vào hệ thống.]
Những lời này của hệ thống nói có chút đắc ý.
“Đi? Đi đâu cơ?” Tuy trong lòng Lý Quải Tử có suy đoán, nhưng vẫn không chắc chắn hỏi.
“Đương nhiên là đến chiến trường.” Khưu Tiểu Ngư nói.
Sau đó dùng ý thức câu thông với hệ thống.
“Hệ thống, thăng cấp lần tới cần bao lâu? Trong khoảng thời gian này không có khen thưởng của nhiệm vụ, ta thật không muốn làm nhiệm vụ.” Lúc trước khi làm nhiệm vụ, hình như hệ thống còn khen thưởng không ít dược phẩm chữa trị ngoại thương, có lẽ có thể dùng tới.
Thuận tiện lấy thuốc không khác mấy trong không gian của nàng ra dùng hết, đồ vật trong không gian nên dọn dẹp.
“Có lẽ trên chiến trường nhiều người bệnh nhất, thiếu dược thiếu y, mỗi năm có không biết bao nhiêu binh lính chết đi, người Tác-ta đáng chết, nên diệt sạch bọn họ.” Nói đến chuyện này Lý Quải Tử nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng không phát hiện Khưu Tiểu Ngư không cùng một kênh với hắn ta. Khưu Tiểu Ngư cười ha ha trong lòng, nàng ỷ lại vào hệ thống khi nào?
Thôi, để hệ thống vui sướng đi.
“Ngươi là hệ thống của ta, không ỷ lại vào ngươi thì ỷ lại ai. Cho nên ngươi nhất định phải khen thưởng cho ta nhiều thứ hơn, như vậy khi ngươi thăng cấp ta mới có thể không lo ăn.” Khưu Tiểu Ngư nhếch miệng nói.
Thực ra giọng điệu này có chút có lệ, chỉ cần là người đều có thể nghe ra được, đáng tiếc hệ thống không phải người.