[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 132

Gương mặt Khưu Tiểu Ngư tối sầm lại, chỉ có thể nhảy từ trên xe xuống.

“Ta nói này hai ngươi làm sao thế, không nghe thấy tiếng chuông xe đạp của ta ư, nhìn thấy người ta đạp xe tới cũng không biết tránh ra, các ngươi muốn làm gì? Ăn vạ sao?” Khưu Tiểu Ngư thở hổn hển mắng.

Vốn dĩ với chiều cao của nàng đạp xe đã tương đối cố sức, kết quả đã sắp về đến cửa nhà còn phải xuống dưới.

“Ồ!” Khưu Tiểu Ngư đẩy xe đạp đi qua bọn họ.

Mới đi chưa được trăm mét thì đến chỗ Khưu Tiểu Ngư ở.

Khưu Tiểu Ngư vừa mở cửa đẩy xe vào, vừa hỏi:

“Là trên người có bệnh gì sao? Chỗ ta chữa bệnh không rẻ.”

Tiêu Diệu Hoa này vừa nhìn là biết kẻ có tiền, sao Khưu Tiểu Ngư có thể bỏ qua: “Có việc thì đi theo.”

Khưu Tiểu Ngư còn tưởng đối phương là tới chữa bệnh, có khả năng trên người có chút bệnh vặt, cho nên hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ.

Tiêu Diệu Hoa buồn bực, chẳng lẽ Khưu Tiểu Ngư chưa từng nghe tới tên hắn ta?

Tuy trong lòng tràn ngập nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo. Tiêu Diệu Hoa sửng sốt, cứ như vậy sao?

Chẳng lẽ không nên hỏi thêm một câu sao?

“Cô nương đợi một lát!” Tiêu Diệu Hoa vội vàng gọi người lại.

Khưu Tiểu Ngư không dừng lại, mà đẩy xe đạp tiếp tục đi về trước, cũng không quay đầu lại nói:…

Cho nên Tiêu Diệu Hoa không ôm hi vọng, chỉ nghe theo lời Khưu Tiểu Ngư nói, muốn thử xem có phải Khưu Tiểu Ngư có thể nhìn ra bệnh của hắn ta hay không.

Nghĩ thầm đến lúc đó không chữa khỏi bệnh cho hắn ta, nói chuyện mua xe đạp với nàng hẳn là càng dễ dàng hơn.

Đây mới là chủ ý Tiêu Diệu Hoa muốn đánh.

“Hả?” Vẻ mặt Tiêu Diệu Hoa mơ hồ, cái gì thế này?

Sao nghe ý trong những lời này, cô nương này còn biết chữa bệnh?

Đột nhiên đôi mắt của Tiêu Diệu Hoa khẽ đảo, vừa vặn có thể thử xem có chữa được bệnh thật hay không.

“Khụ khụ… Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần có thể chữa khỏi là được.” Tùy tùng của Tiêu Diệu Hoa ngơ ngác nhìn chủ tử nhà mình, không phải là bọn họ tới mua xe đạp sao?

Sao lại thành chữa bệnh?

Huống chi nếu bệnh của Tiêu Diệu Hoa dễ dàng chữa trị như vậy, hắn ta sẽ không thay đổi thành dáng vẻ như bây giờ.

Ngay cả đại phu tốt nhất của thành Vân Yên cũng không chữa khỏi, ngự y trong cung, thậm chí Tiêu gia đã cầu tới trước mặt quốc sư, cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh cho hắn ta.

“Tiến vào rồi nói.” Còn bệnh gì, Khưu Tiểu Ngư phải kiểm tra mới biết được.

Ví dụ như lúc trước khi ở cửa thành kích phát nhiệm vụ, cũng không phải tất cả người bệnh đều có thể kích phát, cộng thêm số lượng khen thưởng của nhiệm vụ cũng có liên quan tới nhân số của nhiệm vụ kích phát.

Tuy hệ thống có thể quyết định khen thưởng gì, nhưng cũng không thể quyết định số lượng khen thưởng.

Lúc trước khi chưa thăng cấp hạn chế đối với chuyện này không lớn lắm, hệ thống còn có thể làm chủ nhiều một chút, nhưng hiện giờ không được.

“Vâng, cô nương đã về rồi.” Tôn bà cười rộ lên trên mặt đều là nếp nhăn, thực ra tuổi thật mới chỉ đầu 40 mà thôi, nhưng thoạt nhìn lại 5-60 tuổi.

Đều là vì cuộc sống quá khổ, dân chúng ở thời đại này vẫn luôn là già tương đối nhanh.

“Hôm nay ăn gì thế? Đúng rồi, có khách, lát nữa nấu thêm mấy món.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Nghĩ thầm một bữa cơm hẳn là có thể kiếm thêm một khoản, cho dù đối phương không ăn cũng sẽ không lãng phí.

Bình Luận (0)
Comment