Tránh cho sau này còn có người tới cửa tìm Khưu Tiểu Ngư chữa bệnh, nhưng không tìm thấy người.
Đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư sẽ không nghĩ như vậy, đều là Khưu Văn Vũ sắp xếp.
Tiêu Diệu Hoa liếc mắt một cái đã thấy được toàn bộ sân, khiến hắn ta tò mò là tấm xi măng trong sân không khác đường xây ở thành Thượng Đức gần đây lắm.
Lúc trước Tiêu Diệu Hoa còn đang điều tra vì sao Lý gia nguyện ý bỏ tiền, dù sao cũng là bệnh liên quan tới mình, tuy chữa trị hết nhưng cũng không tuyên dương ra.
Vì thế cứ nhìn chằm chằm Khưu Tiểu Ngư một lát, vẫn luôn nghĩ xem đã từng gặp ở đâu.
Khưu Tiểu Ngư khẽ nhíu mày, không nghĩ tới người bệnh mà mình tình cờ gặp được, vậy mà mắc bệnh bẩm sinh. Dị năng giống như sợi tơ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể Tiêu Diệu Hoa.
Đầu ngón tay của Khưu Tiểu Ngư hơi lạnh, màu sắc trên ngón tay hình thành so sánh rõ ràng đối với màu đen trên mặt nàng. Tiêu Diệu Hoa quan sát cẩn thận, lập tức hoài nghi mặt Khưu Tiểu Ngư có phải dùng thứ gì bôi lên, che giấu vẻ đẹp hay không?
Trong lòng có ý nghĩ này, lập tức cẩn thận quan sát ngũ quan của Khưu Tiểu Ngư, sau đó phát hiện ngũ quan của Khưu Tiểu Ngư dường như hơi quen, chẳng qua làn da màu đen quá ảnh hưởng đến phán đoán.
Hiện giờ thấy được tấm xi măng trong sân nhà Khưu Tiểu Ngư, đương nhiên càng thêm tò mò.
“Vào đi.” Khưu Tiểu Ngư gọi Tiêu Diệu Hoa một tiếng.Tiêu Diệu Hoa vô cùng thuần thục vén tay áo, đặt lên bàn để Khưu Tiểu Ngư bắt mạch.
Khưu Tiểu Ngư im lặng một lát, sau đó vô cùng tùy ý đặt ngón tay lên mạch đập của Tiêu Diệu Hoa. Hạ nhân của Lý gia còn rất kín miệng, tuy biết bệnh của Lý Xuân Hoa chữa khỏi nhưng không biết chuyện này có liên quan tới việc Lý gia bỏ tiền làm đường.
Cho nên Tiêu Diệu Hoa không điều tra ra được nguyên nhân. Bệnh bẩm sinh không dễ trị, quá phí thời gian, Khưu Tiểu Ngư không có thời gian ở đây.
Xem ra không kiếm được tiền.
“Ngươi mắc bệnh bẩm sinh, muốn chữa khỏi quá phí thời gian.” Khưu Tiểu Ngư mở miệng nói chuyện xong, mới khiến Tiêu Diệu Hoa bừng tỉnh lại.
Bệnh bẩm sinh chỉ có thể dùng dị năng ôn dưỡng từng chút, không có biện pháp nhanh chóng chữa khỏi, đây là bệnh Khưu Tiểu Ngư thấy phiền phức nhất.
“Cô nương thật sự có thể chữa khỏi sao?” Tiêu Diệu Hoa nhìn thấy biểu cảm ghét bỏ của Khưu Tiểu Ngư, lần này hơi tin.
“Lỗ tai của ngươi không có vấn đề mà.” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư bất mãn nhìn thoáng qua Tiêu Diệu Hoa.
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy hắn ta cần bình tĩnh một lát, cho nên cầm lấy điểm tâm Tôn bà chuẩn bị trên bàn, đợi hắn ta bình tĩnh lại nói.
“Cô nương đừng khoác lác nữa, bệnh của thiếu gia nhà ta ngay cả ngự y cũng không có biện pháp, vậy mà ngươi nói có thể chữa trị?” Nhìn thấy có khả năng Tiêu Diệu Hoa tin lời Khưu Tiểu Ngư, tùy tùng của hắn ta cảm thấy bất mãn.