[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 134

Nhưng mà bệnh bẩm sinh thì không có cách nào làm được, hơn nữa tuy bệnh từ lúc mang thai ra, nhưng cũng vì mẫu thân trúng độc truyền tới trong cơ thể thai nhi, bệnh như vậy càng khó chữa.

Cho nên Khưu Tiểu Ngư chỉ có thể bất mãn nhíu mày.

“Cô nương đừng nghe hạ nhân nói linh tinh.” Lúc này Tiêu Diệu Hoa kịp phản ứng, trừng tùy tùng một cái.

Tiêu Diệu Hoa nghe Khưu Tiểu Ngư trực tiếp từ chối thì sửng sốt một lúc lâu.

Khưu Tiểu Ngư lại cảm thấy Tiêu Diệu Hoa này giống như không nghe hiểu tiếng người, hơn nữa Khưu Tiểu Ngư rất không thích thái độ của Tiêu Diệu Hoa.

“Ngươi không nghe hiểu lời ta nói sao?” Khưu Tiểu Ngư nhíu mày hỏi.Tiêu Diệu Hoa nhìn thấy thái độ của Khưu Tiểu Ngư, trong lòng có chút lửa giận.

Đây là lần đầu tiên bị người ta dùng loại thái độ này đối đãi, còn ở trong tình huống thái độ của mình khiêm tốn như vậy.

Tiêu Mộc Trạch: …

Hắn rất muốn cao cao tại thượng một lần, nhưng cũng cần phải có cơ hội mới được. Tiêu Diệu Hoa bị nghẹn há miệng thở dốc, nhưng không còn lời gì để nói.

Đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư không biết Tiêu Diệu Hoa có thân phận gì, nàng cũng không muốn biết, ngay cả Tiêu Mộc Trạch ở trước mặt nàng chưa từng có thái độ cao cao tại thượng như vậy, Tiêu Diệu Hoa là cái thá gì?

“Cô nương có thể nói điều kiện, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của tại hạ, cho dù là điều kiện gì Tiêu gia đều có thể đồng ý.” Tiêu Diệu Hoa vội vàng nói, nhưng trên mặt không có chút sốt ruột nào, có lẽ là tự tin Khưu Tiểu Ngư nhất định sẽ đồng ý.

“…Cô nương không biết thân phận lai lịch của ta đúng không?” Tiêu Diệu Hoa vẫn vẻ mặt tự tin hỏi.

“Thân phận của ngươi cao như vậy, sao bệnh còn chưa chữa khỏi?”

“Lớn mật, biết thiếu gia nhà ta là ai không, cũng dám nói chuyện với thiếu gia nhà ta như thế!” Lúc này tùy tùng kia lại nhảy ra, vẻ mặt kiêu ngạo.

Khưu Tiểu Ngư tức mà cười, đi đến thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Khưu Tiểu Ngư gặp phải loại chuyện này.

Nói ra, cảm giác còn rất mới lạ.

“Tiêu gia? Có quan hệ gì với Tiêu Mộc Trạch?” Khưu Tiểu Ngư đột nhiên hỏi, chẳng qua là nghe âm mà thôi, có chút không chắc chắn chữ Tiêu này có giống với chữ Tiêu trong tên Tiêu Mộc Trạch hay không.

“Từng cứu hắn tính không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi, quen chắc chắn là quen, chẳng qua không biết Tiêu Mộc Trạch có nguyện ý thừa nhận hay không mà thôi.

Nhớ tới chuyện này Khưu Tiểu Ngư đột nhiên hơi chột dạ, hình như xén Tiêu Mộc Trạch quá tàn nhẫn.

Nhưng mà sau này sẽ không, bởi vì không xén ra được thứ gì nữa.

Tiêu Diệu Hoa nghe xong lời Khưu Tiểu Ngư nói thì kinh hãi, không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư còn từng cứu Tiêu Mộc Trạch.

Hắn ta không cảm thấy Khưu Tiểu Ngư đang nói khoác, trái lại trong lòng càng thêm tin tưởng Khưu Tiểu Ngư thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho hắn ta.

Bình Luận (0)
Comment