“Không có việc gì thì các ngươi nhanh đi đi.” Khưu Tiểu Ngư đã lười ứng phó Tiêu Diệu Hoa, vốn còn định kiếm tiền một bữa cơm, hiện giờ đã không còn tâm trạng.
Tiêu Diệu Hoa không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư sẽ một lời không hợp là đuổi người, chỉ sợ thái độ vừa rồi của bọn họ đã đắc tội nàng.
“Cô nương đừng để ý, là thế này, lần này tại hạ tới cửa thực ra mục đích là vì xe đạp.” Tiêu Diệu Hoa vội vàng nói sang chuyện khác.
“Vì xe đạp?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, sau đó trợn to mắt: “Nếu là vì xe đạp, bảo ta chữa bệnh làm gì?”
Lúc này không phải nên hỏi hắn ta gì đó, hay là mềm lòng chữa trị giúp hắn ta sao?
“Nói chuyện xe đạp đi.” Khưu Tiểu Ngư nhắc nhở một câu.Tiêu Diệu Hoa: …
Chuyện này đúng là cười khổ, Khưu Tiểu Ngư hoàn toàn không giống nữ hài tử bình thường, căn bản sẽ không vì bệnh tình của hắn ta mà mềm lòng, sẽ không vì hắn ta nói sống không quá 30 tuổi mà sinh ra lòng thương hại.
“Không biết xe đạp của cô nương có thể bán cho tại hạ không?” Tiêu Diệu Hoa lập tức sửa lại biểu cảm chua xót lúc trước, lại khôi phục hình tượng quý công tử.
“Biết được địa chỉ của ta từ tiệm rèn sao?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
“Ồ.” Khưu Tiểu Ngư thản nhiên nói, hoàn toàn thờ ơ với chua xót trên mặt Tiêu Diệu Hoa.
Chua xót trên mặt Tiêu Diệu Hoa không duy trì nổi, cứng đờ trên mặt.
“Không dám không dám, thực ra bệnh này của ta đã khám qua, rất nhiều đại phu đã nói không chữa được, chỉ có thể dưỡng thật tốt, cho dù là như vậy cũng sống không quá 30 tuổi.” Vẻ mặt Tiêu Diệu Hoa chua xót.
Chính vì nguyên nhân này Tiêu Diệu Hoa mới không muốn tiêu hao thời gian vào đọc sách thi khoa cử, cảm thấy dù sao cũng sống không lâu, còn không bằng thích sống như thế nào thì sống như thế đó.
“Chẳng qua không nghĩ tới cô nương thật sự biết chữa bệnh.” Tiêu Diệu Hoa xấu hổ.
Khưu Tiểu Ngư: “Thử ta ư?”
“Đúng vậy.” Tiêu Diệu Hoa mặc kệ nói thật có thể liên lụy tới chưởng quầy mập hay không.
“Có thể bán cho ngươi, ra giá bao nhiêu?” Khưu Tiểu Ngư vốn cũng ghét bỏ, cùng lắm thì lấy xe đạp trong không gian ra cải tiến cho Khưu Văn Vũ dùng.
“Cô nương đúng là sảng khoái, không biết cô nương ra giá thế nào?” Tiêu Diệu Hoa lại đá vấn đề trở về.
Khưu Tiểu Ngư nhìn thoáng qua Tiêu Diệu Hoa, vươn một ngón tay ra.
Rõ ràng muốn bán xe đạp 100 lượng bạc, đối phương lại cho 1000 lượng, xem ra Tiêu Diệu Hoa này rất có tiền.
Đáng tiếc bệnh của hắn ta quá phiền phức, nếu không Khưu Tiểu Ngư thật sự không ngại kiếm thêm một khoản.
Bởi vì kiếm được khoản tiền lớn này, cho nên Khưu Tiểu Ngư rất tốt bụng dạy Tiêu Diệu Hoa học đi xe đạp.
Đương nhiên cuối cùng còn kiếm lời tiền một bữa cơm, Tiêu Diệu Hoa đúng là hào phóng, nghe nàng nói ăn bữa cơm này phải trả thêm 100 lượng, tuy rằng để lại hình tượng tham tiền trong lòng hắn ta.
Dù sao chiều cao của Tiêu Diệu Hoa còn đó, cho nên học vẫn rất dễ dàng, mới luyện ở ngõ nhỏ nửa tiếng, đã dám dẫn theo tùy tùng Tiểu An rời đi.
Kết quả bọn họ mới đi ra khỏi ngõ nhỏ, thì gặp Lý Quải Tử mới trở về.