“Ta… Còn sống sao?”
Còn tưởng là bị rắn độc cắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, không nghĩ tới còn có thể tỉnh lại.
“Nhị Ngưu à…” Khưu đại thẩm vui đến mức khóc ra: “Con không sao thì tốt quá.”
Lúc này thôn trưởng đứng ra, thực ra hắn ta mới đến không lâu, còn chưa kịp sắp xếp Lý Quải Tử và Khưu Tiểu Ngư đã đến.
Hiện giờ nhà ở tương đối tốt đều làm bằng gỗ, nhà gạch xây như ở thành lớn lúc trước, thôn trang bình thường ít người xây.
Bởi vì gạch xanh rất quý, căn bản không mua nổi.
…Đặc biệt là một nhà Khưu đại thẩm, nhà mình còn chưa xây xong, cũng chưa khai hoang, trong khoảng thời gian này vẫn luôn xây nhà giúp Khưu Tiểu Ngư.
Khưu Tiểu Ngư không phải người có ý chí sắt đá, người khác đối xử tốt với nàng, đương nhiên là nàng sẽ đáp lại, chẳng qua không am hiểu biểu đạt mà thôi.
Lý Quải Tử còn tưởng là Khưu Tiểu Ngư lên núi bắt con mồi, thực ra trên núi không có con mồi to gì, cùng lắm chỉ có ít thỏ gà rừng gì đó mà thôi, trên đỉnh cũng chỉ có mấy con hoẵng gì đó.
Sau khi Khưu Tiểu Ngư trở về thôn mới phát hiện hóa ra thôn dân xây nhà ở khó như vậy, không có bê tông cốt thép, không có gạch đỏ.
Cứ tiếp tục như vậy, thôn dân vừa phải khai hoang vừa phải xây nhà ở, chỉ sợ trước khi mùa đông tới còn không có nhà ở nghiêm chỉnh để ở.
Ngày hôm sau, Khưu Tiểu Ngư vào núi.Cho nên Lý Quải Tử không lo lắng Khưu Tiểu Ngư sẽ gặp nguy hiểm gì.
Kết quả là Khưu Tiểu Ngư tìm được đất sét đỏ, bùn đỏ làm gạch đỏ.
Thậm chí còn ở trên đỉnh núi trụi lủi khác phát hiện một mỏ than lộ thiên, chẳng qua khoảng cách hơi xa. Nghe nói ngọn núi này quy hoạch cho thôn Khưu gia bọn họ.
Khưu Tiểu Ngư đi lên ngọn núi này không chỉ vì đi săn, muốn nhìn xem có đất thích hợp hay không, dạy thôn dân làm gạch đỏ, như vậy xây nhà càng thêm chắc chắn, cũng càng nhanh.
Chủ yếu là tận mắt nhìn thấy các thôn dân dụng tâm xây nhà giúp nhà bọn họ như vậy, thậm chí cả hàng rào cũng tìm gỗ tốt như vậy. Bởi vì cho tiền công, cho nên các thôn dân càng thêm dụng tâm xây nhà cho Khưu Tiểu Ngư.
Hoàn toàn không cần thôn trưởng dặn dò, cả đám ra sức làm việc.
Thực ra rất nhiều hộ gia đình còn chưa xây nhà xong, may mắn khoảng thời gian này không mưa nhiều, nếu không bọn họ thật sự không tiện như vậy.
Nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư đã trở lại, thôn trưởng biết người chắc chắn đã được cứu, cho nên không lo lắng.
Sau đó Lý Quải Tử cẩn thận bắt mạch giúp Khưu Nhị Ngưu, nói cho hắn ta những việc cần chú ý, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, cần thanh lọc độc một thời gian.
Sau đó Khưu Tiểu Ngư mới biết được Khưu Nhị Ngưu vào núi là vì tìm củi tốt xây hàng rào chỗ sân nhà Khưu Tiểu Ngư.
Nhưng mà chỉ cần mở đường, làm xe một bánh gì đó cũng có thể đi.
Còn mùa nào trồng gì Khưu Tiểu Ngư không hiểu, chỉ có thể để các thôn dân tự mình thử.
Dù sao sắp xếp mọi chuyện xong, Khưu Tiểu Ngư và Lý Quải Tử đạp xe đi về phía thành Tương Trang.
…
Trong khoảng thời gian này, thành Tương Trang vừa mới đánh giặc xong, diệt hết tất cả người Tác-ta.
Lần này người Tác-ta tới 5 vạn nhân mã, mà năm vạn nhân mã này là từ đất phong của Hoài Dương Vương hoàng thúc của Tiêu Mộc Trạch tới.
Nói cách khác Hoài Dương Vương thông đồng với địch bán nước, hợp tác với người Tác-ta muốn tạo phản.