Nghe nói tốc độ ra roi thúc ngựa có thể đạt tới vận tốc 60-80 km, nhưng phải có ngựa tốt mới được.
“Giá…”
“Giá…”
“Nhị ca, huynh biết Khưu cô nương ở đâu không?”
Trong lòng A Nhị vô cùng ưu sầu, nếu có thể khiến đám phú hộ ở thành Thượng Đức bỏ tiền thì tốt, đáng tiếc hắn ta không có bản lĩnh này.
Cho dù hắn ta là kỳ tài kinh thương, mấy năm nay tích cóp được không ít tiền, nhưng cũng không đủ cho Tiêu Mộc Trạch tiêu hao như vậy.Còn có người nào càng khổ hơn đám cấp dưới bọn họ?
Người khác đều hâm mộ bọn họ là trợ thủ đắc lực bên cạnh Chiến vương gia, nói là quyền thế ngập trời cũng không quá, nhưng không biết rằng quyền thế này bọn họ tình nguyện không cần, sống quá khổ.
Dám tin tưởng không, vậy mà có lúc bọn họ còn ăn không đủ no.
Lại nói tiếp sẽ chảy nước mắt mất, chỉ có bản thân bọn họ mới có thể lý giải loại đau khổ loại chua xót này. Chỉ cần bọn họ sắp xếp xong ở thành Thượng Đức, đến quan phủ cũng có thể tìm được hồ sơ đã lập, cho nên A Nhị không lo lắng không tìm được Khưu Tiểu Ngư.
Hiện giờ bọn họ lo lắng là không có tiền mua dược liệu, phải nghĩ biện pháp đến thành Thượng Đức kiếm một khoản mới được, hay là cướp của người giàu chia cho người nghèo gì đó?Không biết bọn họ hi vọng Tiêu Mộc Trạch có thể cưới một vương phi có tiền cỡ nào, tốt nhất là nữ nhi thế gia.
Đáng tiếc Tiêu Mộc Trạch ở thành Vân Yên ngoại trừ diện mạo và thân phận phù hợp với đối tượng bạn đời mà đám quý nữ hoàng đô tìm ra, thì không còn ưu thế gì khác. Bởi vì cưỡi ngựa phát ra âm thanh quá to, cho nên bọn họ ở trên lưng ngựa nói chuyện chỉ có thể hét lên.
“Đến thành Thượng Đức sẽ biết.” Vẻ mặt A Nhị nghiêm túc nói.
Đặc biệt là dám quý nữ của đại thế gia, căn bản không có ai thật sự nguyện ý gả cho Tiêu Mộc Trạch, ngoại trừ mấy tiểu thế gia không biết tình hình cụ thể, không bị Tiêu Mộc Trạch tới cửa vay tiền mới coi Tiêu Mộc Trạch thành con rể cưng.
Khưu Tiểu Ngư đột nhiên dừng xe lại, Lý Quải Tử sửng sốt một lát, người cũng đã đi qua, sau đó vội vàng phanh lại.
Lúc này đã vượt qua mấy chục mét, hắn ta vội vàng vòng trở về.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì thế?” Lý Quải Tử thở hổn hển hỏi, vừa vặn dừng lại nghỉ ngơi một lát.
…
Đợi vạch bụi cỏ ra xong, thì thấy một quan quân cả người đầy là máu, đã hôn mê bất tỉnh nằm trong bụi cỏ.
“Sư phụ, hình như là dịch quan.” Lý Quải Tử kêu lên.
“Sư phụ, người cho hắn ta ăn gì vậy?” Lý Quải Tử tò mò hỏi.
Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy Khưu Tiểu Ngư nghiêm túc chữa bệnh cho một người như vậy, còn dùng châm và thuốc.
Không giống với trước đây dùng tay chạm vào là có thể chữa khỏi bệnh, thậm chí còn không cần chạm vào người, cũng có thể chữa khỏi cho người ta.
Trong lòng Lý Quải Tử thấp thỏm, không biết vì sao cảm thấy Khưu Tiểu Ngư lộ ra vẻ mặt này xong, tốt nhất là hắn ta nên từ chối thì hơn.