Lý Quải Tử cảm thấy Khưu Tiểu Ngư đang khảo nghiệm hắn ta, nhất định là muốn nhìn xem y thuật của hắn ta tiến bộ chưa, cho nên ngàn vạn lần không thể khiến Khưu Tiểu Ngư thất vọng.
Lý Quải Tử dùng mười hai phần nghiêm túc đi bắt mạch cho dịch quan kia, sau đó phát hiện mạch đập từ suy yếu chậm rãi trở nên có lực, mãi đến khi khôi phục mạch đập bình thường.
Đợi hắn ta bắt mạch xong, người đã tỉnh.
[Hoàn thành nhiệm vụ, khen thưởng ký chủ hợp lý hóa dược liệu lấy ra, khen thưởng ký chủ 5 cân khoai lang đỏ khô.]
[Ký chủ, chuyện này không phải ta làm.]
“Chỉ có thể hợp lý hóa dược liệu lấy ra sao? Có thể hợp lý hóa toàn bộ những thứ lấy từ trong không gian ra không?”
[Ký chủ nghĩ cái rắm!]
Gương mặt Khưu Tiểu Ngư tối sầm lại, hệ thống này lại phiêu à! Hệ thống này tuyệt đối điên rồi!
Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư muốn biết hợp lý hóa kiểu gì, phải biết rằng thuốc trong không gian của nàng có nhãn hiệu, chẳng lẽ còn có thể khiến người ta tìm được xuất xứ?
Đó đều là chữ giản thể mà.
Hơn nữa Khưu Tiểu Ngư cảm thấy hệ thống này đúng là giỏi, không phải là vì nàng muốn khen thưởng không phải dược liệu, cho nên mới muốn chiêu số từ chỗ nàng đấy chứ?
“Giá…”
Mấy người cưỡi ngựa đang không ngừng tới gần, từ xa A Nhị đã nhận ra Khưu Tiểu Ngư đen như mực.
Vì thế không cần đợi dịch quan kia cản ngựa, người đã dừng trước mặt.
“Khưu cô nương, Lý đại phu, trùng hợp như vậy sao?” Vẻ mặt A Nhị kinh ngạc vui mừng nhìn Khưu Tiểu Ngư.
“Hệ thống, có phải ngươi bị hệ thống chính khống chế hay không? Nếu đúng là vậy thì ngươi chớp mắt đi.”
Hệ thống: … Đây rõ ràng là học ký chủ, sao lại thành bị hệ thống chính khống chế?
[Bản hệ thống vẫn luôn nỗ lực học tập ký chủ!]
Khưu Tiểu Ngư: …Khưu Tiểu Ngư: ?
Hợp lý hóa?
Không phải là như nàng nghĩ đấy chứ, hệ thống này còn đỉnh phết nhỉ.
“Hệ thống, đây là ngươi làm à?” Càng nghĩ càng cảm thấy là có chuyện như vậy, cho nên hệ thống này có thể kiểm tra được không gian của nàng sao?
Nếu thật sự là như vậy mà nói, Khưu Tiểu Ngư bày tỏ mình có chút khó chịu.
Không nói tới chuyện khác, ít nhất khoai lang đỏ khô ăn khá ngon.
Bên kia Lý Quải Tử hàn huyên mấy câu với dịch quan kia, dịch quan kia vội vã lên đường về thành Vân Yên báo tin, đáng tiếc hắn ta không có ngựa, đang nói chuyện với Lý Quải Tử xem có thể mượn xe của Lý Quải Tử hay không.
“Chỉ sợ không được, cho dù ta cho ngươi mượn, ngươi cũng không biết đi.” Lý Quải Tử lắc đầu từ chối, xe đạp này là Khưu Tiểu Ngư tặng hắn ta, hắn ta luyến tiếc cho người khác.
Ngay khi Khưu Tiểu Ngư đang định thúc giục, tiếng ngựa chạy nhanh truyền tới.
Đôi mắt dịch quan kia sáng ngời, có ngựa tới, có lẽ hắn ta không cần hỏi Lý Quải Tử mượn xe đạp.
“Giá…”
Thật sự không nghĩ tới không cần đến thành Thượng Đức, đã gặp được đám Khưu Tiểu Ngư, đúng là quá may mắn.
Biết được Lý Quải Tử và Khưu Tiểu Ngư chuẩn bị đến thành Tương Trang, hơn nữa mục đích vừa vặn giống với bọn họ, chuyện này thực sự không còn gì tốt hơn.
Không chỉ như vậy, nghe nói Khưu Tiểu Ngư và Lý Quải Tử đã bảo người đưa một đống dược liệu đến thành Tương Trang trước.
A Nhị và mấy huynh đệ hai mặt nhìn nhau, sau đó vẻ mặt kinh ngạc vui mừng, chuyện này thực sự là…
Ngủ gà ngủ gật đưa gối đầu, đưa than ngày tuyết, khát nước đưa nước, đói bụng đưa cơm, bị bệnh đưa thuốc…
Khưu Tiểu Ngư: … Còn không có văn hóa hơn ta, đúng là đáng sợ!