[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 147

Từng trải qua dân cư tử vong quy mô lớn ở mạt thế, thực ra càng hiểu được mạng người yếu ớt, chẳng qua ở dưới hoàn cảnh này, một người rất khó duy trì kính sợ đối sinh mệnh.

Thực ra người có hạn cuối như Khưu Tiểu Ngư ở mạt thế cũng không nhiều lắm, bởi vì người như vậy thường bị giết chết rồi, cho dù có đủ thực lực sống cũng vô cùng gian nan.

Ví dụ như Khưu Tiểu Ngư chết, sao không phải vì bị người ta tính kế.

Gương mặt Tiêu Mộc Trạch lạnh lùng, xem ra đã lâu rồi không bị đánh, nên quên mất vết sẹo.

Khưu Tiểu Ngư muốn thử như lời hệ thống nói, hợp lý hóa đồ lấy ra là thế nào, vì thế vung tay lên, một thùng thuốc khử trùng đột nhiên xuất hiện.

Sau khi lấy đồ ra, đôi mắt nhìn chằm chằm gương mặt mọi người.

Sau đó mọi người giống như không nhìn thấy, phải nói là thấy được, nhưng không để lộ ra bất cứ biểu cảm nghi ngờ gì. Khưu Tiểu Ngư chỉ cảm thấy lỗ tai tê rần, gương mặt kỳ lạ nhìn Tiêu Mộc Trạch.

Mà những người khác nghe thấy tiếng rên rỉ khiến người ta mơ màng của Tiêu Mộc Trạch, gương mặt đỏ lên, nghẹn đến mức có chút khó chịu.

Lúc này ý thức của Tiêu Mộc Trạch đã mơ hồ, cho nên không nhận thấy được chuyện này. Những người khác đều gật đầu, giống như hoàn toàn không cảm thấy đột nhiên lấy đồ ra có gì không đúng.

Khóe miệng Khưu Tiểu Ngư nhếch lên, xem ra hệ thống lợi hại hơn nàng nghĩ một chút, nhưng mà càng thú vị hơn.

Tuy sự tồn tại của hệ thống này là muốn bóc lột nàng, nhưng sao không phải là cùng có lợi.

Cũng tốt, cho dù lần này lấy đồ trước mặt Lý Quải Tử và Khưu Văn Vũ, bọn họ cũng sẽ không nhắc nhở mãi.

Khưu Tiểu Ngư ước gì hiện giờ có thể thử ngay, nhưng mà nàng không biết tất cả đồ lấy ra đều hợp lý hóa, hay chỉ có dược liệu mà thôi.

Nếu chỉ có dược liệu mà nói, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có khả năng mình sẽ không vui.Lần này Khưu Tiểu Ngư thật sự kinh ngạc.

“Các ngươi biết đây là gì không?”

“Đây là đồ của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư muốn nói cho bọn ta biết thì đương nhiên sẽ nói.” Tiêu Mộc Trạch cảm thấy đầu đã đau đến mức sắp ngất đi, ý thức dần có chút không tỉnh táo.

“Ngươi đã biến thành như vậy, còn có tâm tư nghĩ tới chuyện này, ta chữa khỏi bệnh cho ngươi trước đã.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Tiêu Mộc Trạch mím môi dưới, nói: “Được.”

Trên người hắn thật sự khó chịu, hơn nữa vì phát sốt mà cảm thấy ý thức đã có chút không tỉnh táo. Khưu Tiểu Ngư lấy ngân châm ra, dùng ba kim châm đâm lên người Tiêu Mộc Trạch.

Ngân châm mới tiến vào trong huyệt vị của Tiêu Mộc Trạch, hắn lập tức cảm nhận được chút lạnh lẽo, khiến hắn thoải mái đến mức không nhịn được rên rỉ ra tiếng.

“Ừm hừ…”

Khưu Tiểu Ngư sờ soạng một lát, lỗ tai hơi đỏ lên, nhìn thoáng qua Tiêu Mộc Trạch, nghĩ thầm tiểu tử này chẳng những đẹp trai, không nghĩ tới kêu lên cũng dễ nghe như vậy.

Sau đó lại cảm thấy Tiêu Mộc Trạch có chút đáng ghét, tự dưng kêu linh tinh làm gì.

Tiêu Mộc Trạch: Thoải mái cũng không thể kêu, vậy thì quá ấm ức!

Mà đám thuộc hạ của Tiêu Mộc Trạch đã hai mặt nhìn nhau, dùng ánh mắt giao lưu.

“Đương nhiên, nếu vương gia không nghèo như vậy, đã sớm cưới được vương phi.”

Bình Luận (0)
Comment