[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 146

“Ngươi cảm thấy vương gia của các ngươi sẽ nghe ta ư?” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày hỏi.

“Hắn không nghe ngươi, ngươi có thể cưỡng ép hắn nghe ngươi mà.” Vẻ mặt A Tứ nghiêm túc nói.

“Ta cho các ngươi loại ảo giác này khi nào?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc.

Thực ra đến bây giờ, Khưu Tiểu Ngư có chút không hiểu thái độ của Tiêu Mộc Trạch đối với mình.

[Mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!]

Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, không thấy hệ thống nhỏ sao?

Đã xảy ra chuyện gì thế?

Trong lòng Khưu Tiểu Ngư âm u, rõ ràng lúc trước hệ thống nhỏ vẫn còn đó, kết quả tuyên bố nhiệm vụ lần nữa thì không còn, hơn nữa nàng hoàn toàn không nhận thấy được. 

Trước mắt Khưu Tiểu Ngư suy đoán Tiêu Mộc Trạch chính là loại nam nhân vô cùng âm hiểm, lòng dạ rất sâu, đối với kẻ thù của hắn còn có thể gương mặt tươi cười chào đón, hơn nữa nàng hoàn toàn không nhìn ra được sơ hở.

Cảm thấy người như vậy thật đáng sợ, nếu có thể tốt nhất là đừng có liên quan, dù sao mình không được thông minh, không thích hợp tiếp xúc với người như vậy.

Nếu không phải vì làm nhiệm vụ, cho dù thế nào Khưu Tiểu Ngư cũng sẽ không tới chỗ Tiêu Mộc Trạch.

[Kiểm tra được có người bệnh, mong ký chủ kịp thời chữa trị, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng kỹ năng gieo trồng thảo dược, khen thưởng nửa cân hạt giống nhân sâm đặc biệt, nhiệm vụ thất bại trừ 5 năm tuổi thọ của ký chủ!]

Khưu Tiểu Ngư: “Hệ thống, chuyện này là sao đây?”

[Mong ký chủ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!]

“Hệ thống?” Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ, tuy cùng một giọng nói, nhưng Khưu Tiểu Ngư phân biệt ra được, không phải là giọng nói của hệ thống ban đầu nói chuyện với nàng.

Lúc trước hệ thống nhỏ nói chuyện giọng điệu tương đối gần giống giọng người, mà giọng của hệ thống hiện giờ tuyên bố nhiệm vụ, đơn thuần là giọng máy móc.

Tuy là địa lao nhưng có lẽ e ngại thân phận của Tiêu Mộc Trạch, cho nên thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ, đồ dùng hàng ngày cũng đầy đủ hết.

“Bị bệnh.” Tiêu Mộc Trạch trả lời.

Khưu Tiểu Ngư luôn cảm thấy khi Tiêu Mộc Trạch nói hai chữ này còn kèm theo chút ấm ức.

Mà cằm của những người khác đã sắp rớt xuống, vội vàng vươn tay đỡ lấy.…

“Ta đã nhìn ra, bị bệnh còn ngồi tù làm gì?” Khưu Tiểu Ngư khinh thường hỏi.

“Bị người ta hại.” Những lời này nói càng thêm ấm ức.

“Có phải ngươi bệnh đến hồ đồ hay không?” Lần này Khưu Tiểu Ngư chắc chắn mình không nghe nhầm.

Khưu Tiểu Ngư bi ai thay hệ thống một giây, sau đó vẻ mặt ủ rũ, bởi vì đã không có khen thưởng nhiệm vụ của hệ thống nhỏ, đồ ăn vặt của nàng sẽ không còn.

Xem ra nên dành thời gian nghiên cứu hệ thống này, không thể bị động như vậy, tốt xấu gì cũng phải cứu hệ thống nhỏ ra.

Đối tượng của nhiệm vụ hệ thống tuyên bố lần này khiến Khưu Tiểu Ngư hơi kinh ngạc.

“Sao ngươi lại thành ra như vậy?” Khưu Tiểu Ngư nhìn Tiêu Mộc Trạch mặt đầy vết đỏ hỏi.

[Ký chủ, thăng cấp… Tút tút…]

Khưu Tiểu Ngư: …

Không phải là vì những lời hệ thống nhỏ nói với nàng lúc trước, nên bị nhốt vào phòng tối đấy chứ?

Nhìn dáng vẻ chỉ sợ đúng rồi!

Đám thị vệ của Tiêu Mộc Trạch chắc chắn bọn họ không nghe nhầm, cho nên nhanh chóng nhặt cằm của mình trở về.

“Thực ra ta đã thấy người, giống y như đúc ngươi nhưng mà giọng điệu không giống, người bình thường thực sự khó mà nhìn ra được. Ngươi trêu chọc người nào thế? Vậy mà ném cái mũ ôn dịch này lên đầu ngươi.”

Bình Luận (0)
Comment