Không nghĩ tới Khưu Tiểu Ngư sẽ nói thẳng ra, chuyện này có chút không phù hợp với hình tượng.
“Lần trước Tiểu Ngư dạy ta chữ giản thể kia, rất có tác dụng, hoàng huynh định giản thể hóa văn tự của Vân Quốc. Còn có thuật tạo giấy mà Tiểu Ngư cho ta cũng đang tiến hành, mấy thứ này là đại công lao lợi quốc lợi dân, những thứ này đều nhờ có Tiểu Ngư.”
Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch chân thành nói với Khưu Tiểu Ngư.
Rất rõ ràng thông minh như hắn, chắc chắn nghĩ tới vì sao Khưu Tiểu Ngư sẽ đề phòng hắn như vậy.
Hơn nữa hắn đã sớm nắm rõ tính cách của Khưu Tiểu Ngư, lúc này thẳng thắn thành khẩn chân thành quan trọng hơn mọi thứ.
“Hửm?” Khưu Tiểu Ngư thu hồi châm trong tay, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tiêu Mộc Trạch một lát, giống như muốn dùng ánh mắt nhìn thấu người ta.
Tiêu Mộc Trạch vô cùng thản nhiên cho Khưu Tiểu Ngư nhìn, ánh mắt chân thành.
Khưu Tiểu Ngư gật đầu: “Thật sự không mang thù sao?”
“Sau này Tiểu Ngư chính là muội tử ruột của ta, làm ca ca sao có thể mang thù với muội tử?”
Khưu Tiểu Ngư nghe thấy những lời Tiêu Mộc Trạch nói, trên mặt hiện lên bất mãn: “Vì sao không phải ta làm tỷ?” Bởi vì hắn cảm nhận được rõ, bởi vì chuyện này khoảng cách giữa hắn và Khưu Tiểu Ngư đã kéo lại gần hơn.
Giống như người đồng đạo mà nàng nói, hai người có cùng chung sở thích, trở thành bằng hữu.
Hai người đều không nhận thấy được phương thức ở chung của bọn họ có chút quá tự nhiên.
“Ngươi… Vậy mà không ghi hận chuyện lúc trước ta đánh ngươi ư?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc.
Khưu Tiểu Ngư suy nghĩ một lát, đổi lại là mình tuyệt đối sẽ báo thù, sao có thể dễ dàng tha cho kẻ thù như vậy.
Nếu thật sự có thể buông bỏ mà nói, vậy lòng dạ của Tiêu Mộc Trạch thật sự là rộng lớn không giống bình thường.
“Ta tin Tiểu Ngư đánh ta chắc chắn là có nguyên nhân, huống chi mấy thứ mà Tiểu Ngư lấy ra, cho dù lại đánh ta thêm mấy lần cũng đáng.” Tiêu Mộc Trạch nói.Biểu cảm đó giọng điệu đó giống như nếu Khưu Tiểu Ngư còn muốn đánh hắn, thì cứ việc đánh đi, hắn tuyệt đối không ghi hận.
Khưu Tiểu Ngư vuốt cằm trầm tư, trong mắt hiện lên khó hiểu, suy nghĩ một lát thấy mấy thứ mà mình lấy ra cũng không đáng giá như vậy mà, chẳng lẽ mấy thứ này vô cùng quan trọng đối với Tiêu Mộc Trạch?
“Mấy thứ mà ta lấy ra có tác dụng như vậy ư?” Khưu Tiểu Ngư không chắc chắn lắm hỏi.
“Đương nhiên, đặc biệt là giấy, nếu có thể làm ra sẽ khiến càng nhiều người thường có cơ hội đọc sách.” Tiêu Mộc Trạch nói.Tiêu Mộc Trạch nghe xong lời Khưu Tiểu Ngư nói ngơ ngác nhìn nàng, biểu cảm giống như đang nói muội đùa cái gì vậy?
Khưu Tiểu Ngư nghĩ tới tuổi của mình lập tức nhụt chí, tiểu muội thì tiểu muội đi, ai bảo tuổi của nàng ít hơn.
Lúc này hai người đều không nghĩ tới phương diện quan hệ nam nữ, một là tuy Khưu Tiểu Ngư mười bốn tuổi, ở thời đại này đã là tuổi có thể đính hôn, lúc trước không đủ dinh dưỡng nên vóc dáng tương đối nhỏ, khiến người ta không thể suy nghĩ tới phương diện này.
Chẳng qua là Khưu Tiểu Ngư không nhận thấy được, vì sao mình phải nhận Tiêu Mộc Trạch làm ca ca, hoàn toàn không cần thiết mà.Cánh môi mềm mại chạm vào đầu ngón tay của Tiêu Mộc Trạch, Tiêu Mộc Trạch không nhịn được xoa nhẹ đầu ngón tay một lát.
Tiêu Mộc Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt tràn ngập sủng nịch.
Cái gì mà người đồng đạo, đơn thuần là quan sát thấy Khưu Tiểu Ngư thích ăn đồ ngọt còn rất thích ăn đồ ăn vặt, cho nên cố tình mang theo.
Chẳng qua nếu Khưu Tiểu Ngư đã hiểu lầm thì để nàng hiểu lầm đi.Tiêu Mộc Trạch yên tâm thoải mái xoa nhẹ đầu Khưu Tiểu Ngư, đã sớm muốn làm như vậy.
Gương mặt Khưu Tiểu Ngư đen lại, khi nàng sắp không nhịn được muốn nổi bão, Tiêu Mộc Trạch vô cùng thản nhiên rút tay về, sau đó lấy kẹo mạch nha ra.
Lập tức cảm nhận được rõ tức giận của Khưu Tiểu Ngư nhanh chóng biến mất.
“Không nghĩ tới còn là người đồng đạo.” Khưu Tiểu Ngư cười hì hì, sau đó trực tiếp há miệng ngậm lấy viên kẹo trong tay Tiêu Mộc Trạch.