“Không nhỏ, cộng tuổi mụ là 15, tuổi vô cùng thích hợp.”
“Ngươi còn biết chuyện này ư?” Vẻ mặt khiếp sợ!
“Đó là đương nhiên, cần điều tra rõ tất cả những người bên cạnh vương gia!” Vẻ mặt kiêu ngạo.
“Một khi đã như vậy, ngươi cũng dám lấy ra nói, không sợ vương gia phạt ư?” Vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa.
Tiêu Mộc Trạch: “Miễn trừng phạt cơ thể!”
Thập Nhị nhìn Tiêu Mộc Trạch với vẻ đáng thương: “Có thể lựa chọn trừng phạt cơ thể hay không?” Nếu có thể mà nói bọn họ tình nguyện dùng cách xử phạt về thể xác, phạt tiền thực sự là tàn phá trên tinh thần, quá độc ác.
Vừa vặn lúc này Tiêu Mộc Trạch xoay người lại, lạnh nhạt nhìn lướt qua thị vệ kia.Thị vệ đang có vẻ mặt đắc ý cứng đờ, xong đời, quên mất vụ này.
Trừng phạt của Tiêu Mộc Trạch đơn giản thô bạo, đó chính là phạt tiền, tất cả thị vệ trong vương phủ chỉ cần phạm sai lầm, cho dù có dùng xử phạt về thể xác hay không, đều cần phải phạt tiền.
“Vậy thì cũng phạt!”
Thập Nhị lập tức câm miệng, có thể bớt một cái thì bớt một cái, hắn ta tát miệng mình, sau này không bao giờ lắm miệng nữa. Trước đây là có hôn ước với Tưởng Thi Ngữ, Tiêu Mộc Trạch cũng không thích Tưởng Thi Ngữ, nhưng nể mặt nàng ta là cháu gái của Tưởng Ngạo Thạch, thường ngày ở chung còn tính là khách sáo.
Sau này biết được cháu gái của Tưởng Ngạo Thạch là người khác, Tiêu Mộc Trạch lập tức cách xa hàng giả Tưởng Thi Ngữ này, rất ít tới cửa.
“Thập Nhị, ba tháng bổng lộc.”
“Vương gia à, ta sai rồi, sau này không dám nữa!” Chuyện của vương gia là chuyện bọn họ có thể nói ư?
Ai cũng không biết trong lòng Tiêu Mộc Trạch nghĩ thế nào, thực ra đối với hôn ước này, trong lòng Tiêu Mộc Trạch là từ chối.
Thậm chí trong lòng hắn còn mừng thầm, không cần cưới Tưởng Thi Ngữ.
Kết quả khi đám Tưởng Ngạo Thạch đến chỗ quan phủ tìm, Khưu Tiểu Ngư đã rời khỏi thành Thượng Đức.
Lúc này Tưởng Ngạo Thạch đã tìm được thôn Khưu gia, bởi vì không biết tên của Khưu Tiểu Ngư, cũng không biết người mà bọn họ tìm đã gặp mặt hai lần.
Khi Khưu Tiểu Ngư đang bận rộn chữa trị cho toàn bộ binh lính bị thương tàn ở quân doanh, Tưởng Ngạo Thạch đang ở thôn Khưu gia nhìn các thôn dân làm gạch đỏ, sau đó dùng gạch đỏ xây nhà, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Loại gạch đỏ này một khi truyền ra, thì có thể giải quyết vấn đề nhà ở của biết bao nhiêu bá tánh, không cần lo lắng mùa đông có tuyết rơi sẽ sập nhà đông chết người nữa.
Hơn nữa chi phí làm gạch đỏ rất thấp, cho dù không bỏ tiền vẫn có thể làm được.
Đặc biệt là nơi như thôn Khưu gia, chỉ cần tìm được đất sét thích hợp, thì có thể chế tạo ra gạch đỏ cho cả thôn sử dụng.
Thậm chí có một số người có đầu óc kinh doanh, còn có thể bán gạch đỏ đi, đến lúc đó ngoại trừ trồng trọt cũng có thể thêm một khoản thu nhập.
Tưởng Ngạo Thạch ở lại thôn Khưu gia như vậy, hỏi thăm các thôn dân chuyện về Khưu Tiểu Ngư, biết Khưu Tiểu Ngư đến quân doanh ở thành Tương Trang giúp các binh lính thương tàn chữa bệnh, Tưởng Ngạo Thạch càng thêm tự hào.