[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 156

“Ừm, ăn rồi.” Tiêu Mộc Trạch gật đầu.

Nghe Tiêu Mộc Trạch nói như thế, Khưu Tiểu Ngư không chút do dự cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.

“Lúc trước ta cho huynh là đèn hay đèn pin? Cũng không nhìn thấy huynh sử dụng, có phải hỏng rồi hay không?” Khưu Tiểu Ngư vừa ăn cơm vừa hỏi, quai hàm phồng to.

“Ừm… Không sao, hỏng rồi chỗ ta vẫn còn.” Khưu Tiểu Ngư thấy Tiêu Mộc Trạch không nói lời nào, còn tưởng là mình đoán đúng.

Tiêu Mộc Trạch: …

Rõ ràng là phía sau nàng không có gì, đây là coi hắn thành người mù đúng không?

Thôi, một lát nữa lại nói với nàng đi.

Tiêu Mộc Trạch: …

Không biết sao Khưu Tiểu Ngư có thể làm được, ngay cả một giọt nước canh cũng không lãng phí.

“Ở chỗ ta còn có rất nhiều đèn, có thể bán lấy tiền không?” Đôi mắt của Khưu Tiểu Ngư sáng dọa người.

Dù sao đèn năng lượng mặt trời kia hỏng cũng rất bình thường, bởi vì đống đèn mà nàng lấy ra không phải mặt hàng xịn lắm.

“Thực ra ta…”

“Ừm, cái này cho huynh, đây là đèn pin, thích hợp dùng khi đi ra ngoài, đèn năng lượng mặt trời này vẫn nên treo trong nhà thì hơn, cái này đặt ở nóc nhà.” Khưu Tiểu Ngư lấy ra một cái đèn pin và đèn năng lượng mặt trời, vừa ăn cơm vừa giới thiệu cho hắn.

Có lẽ là vì ở mạt thế thứ này ném đầy đường, hơn nữa bật lên sẽ hấp dẫn zombie, đặc biệt là đám zombie thiêu thân, kết bè kết đội, đặc biệt khó đối phó, cho nên Khưu Tiểu Ngư thật sự không nghĩ tới cầm đi bán.

Biết được Tiêu Mộc Trạch bán xong nàng mới kinh ngạc như vậy.

Tiêu Mộc Trạch ngơ ngác nhìn Khưu Tiểu Ngư, phát hiện nàng không tức giận, trái lại dường như càng thêm để ý bán được bao nhiêu tiền? Thử đèn pin một lát, là loại ánh sáng mạnh, độ sáng của đèn năng lượng mặt trời cũng mạnh, đủ chiếu sáng cả gian phòng.

“Thực ra đèn mà muội cho ta lúc trước, ta đã bán đi.” Tiêu Mộc Trạch cảm thấy chuyện này phải thẳng thắn với Khưu Tiểu Ngư.

Khưu Tiểu Ngư sửng sốt, cái miệng hơi há ra, hạt gạo màu trắng trên mặt hình thành so sánh rõ ràng với làn da của nàng.Tiêu Mộc Trạch vươn hai ngón tay lấy hạt gạo, tuy làn da ngăm đen nhưng xúc cảm lại mềm mại.

“Xin lỗi, ta không cố ý bán đèn muội cho đi, ta…” Tiêu Mộc Trạch đang định giải thích rõ ràng, khiến Khưu Tiểu Ngư biết được nỗi khổ của hắn.

“Thứ này còn có người mua ư? Bán bao nhiêu tiền?” Khưu Tiểu Ngư nuốt cơm trong miệng xuống, vội vàng hỏi.

Tiêu Mộc Trạch im lặng, có lẽ hắn không nên dùng tư duy của người bình thường đối với Khưu Tiểu Ngư, hắn sai rồi.

“Bán mười mấy vạn lượng bạc, nhưng mà chỉ vì bán cái đầu tiên mới có giá này, nếu lại bán mà nói thì không có giá này.” Tiêu Mộc Trạch vội vàng nói rõ với Khưu Tiểu Ngư.

“Soạt…” Một cọng rau xanh biến mất vào trong miệng Khưu Tiểu Ngư.

Tiêu Mộc Trạch nuốt nước bọt, giọng nói hơi run rẩy: “Bao nhiêu?”

Khưu Tiểu Ngư vô cùng tưởng niệm Tiểu Tứ, nếu có nàng ta ở đây mà nói, mấy chuyện này không thành vấn đề.

Nhớ tới chuyện này Khưu Tiểu Ngư hơi bực bội, cả ngày nói người xuyên việt xuyên qua, kết quả nàng nghe đến lỗ tai mọc kén, sao nàng ta còn chưa xuyên qua?

Đã nói là cùng sinh cùng tử, sao không đi theo nàng xuyên qua chứ?

Đột nhiên lại có bàn tay vươn ra, giống như dùng hết sức lực vén chiếu rách nát ra.

“Tê… Đau quá.” Một giọng nói mềm mại vang lên.

“Ta đây là… Xuyên qua sao?”

Bình Luận (0)
Comment