Lại Tư trực tiếp nằm trên đất, nhìn không trung, vươn tay.
Lúc này trên bầu trời có bông tuyết rơi xuống, bông tuyết trắng tinh, lần đầu tiên Lại Tư nhìn thấy bông tuyết như vậy.
Mạt thế cũng có tuyết rơi, nhưng bông tuyết đó màu xám.
Tuy không gian của nàng ta rất nhỏ, đồ vật đặt bên trong cũng không nhiều lắm, cũng may khi ở mạt thế thời tiết thay đổi liên tục, cho nên tồn trữ không ít đồ chống lạnh.
Tuy không gian của nàng ta mang theo tới đây, nhưng vẫn không có giá trị võ lực gì, chỉ sợ năng lực tự bảo vệ mình còn khó.
Chịu đựng đau đớn trên người, mặc y phục vào cho mình, mặc thêm áo lông vũ.
Nàng ta lấy kéo ra, cắt mái tóc đi một nửa.Trên người dơ bẩn, cộng thêm vết xanh tím rất rõ ràng là bị người ta đạp hư, ký ức của nguyên chủ hơi đứt gãy, chỉ biết bị người ta tính kế, bị chà đạp, bị người ta vứt bỏ.
Cho dù thế nào, ít nhất cơ thể của nàng ta bình thường, là một cơ thể của nữ hài tử đơn thuần.
Tiếp nhận ký ức của nguyên chủ xong, Lại Tư biết nàng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không để người tính kế nàng ta biết nàng ta vẫn còn sống, chỉ sợ sẽ giết thêm lần nữa.
“Đại gia, đừng đi mà, đợi tiểu nữ tử…” Giọng nói của Lại Tư vang lên sau người, khiến mấy người sợ tới mức đẩy nhanh tốc độ rời đi.
“Sao giống như bị quỷ đuổi theo như vậy, đáng ghét, người ta đáng sợ như vậy sao?” Lại Tư làm ra biểu cảm quyến rũ, vẻ mặt u oán, sau đó lại gian nan đi về trước.
Thực ra trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà nàng ta chuẩn bị trước, rời khỏi ngõ nhỏ kia trước tiên. Cả người thay đổi dáng vẻ, lấy đồ trang điểm ra, che giấu gương mặt tinh xảo của nàng ta đi, y phục thay ra ném vào không gian, sau đó vội vàng rời khỏi hẻm nhỏ tanh tưởi dơ loạn này.
Ngay khi Lại Tư rời đi không lâu, tiếng bước chân hỗn độn xuất hiện ở hẻm nhỏ, toàn bộ ngõ nhỏ bị lật tung lên.
“Người đâu? Không thấy ư?”
“Chúng ta trở về phải ăn nói thế nào?”
“Mau tìm, nếu người chưa chết mà nói, chắc chắn còn chưa đi xa.”
Mấy người thi triển khinh công nhanh chóng rời khỏi hẻm nhỏ, thấy một người ở phía xa gian nan đi về trước. Giọng nói khàn khàn giống như gõ vang chuông đồng rách nát, dưới mí mắt là đôi mắt nhỏ, môi to dày, trên mặt còn đầy tàn nhang.
“Khụ khụ… Không có việc gì không có việc gì, ngại quá, nhận nhầm người.”
Mấy nam nhân biết khinh công kia vội vàng rời đi.
“Đứng lại.”
Toàn thân Lại Tư cứng đờ, sau đó cảm thấy bả vai đột nhiên bị người ta kéo về sau.
Lại Tư nhìn thấy người tới đôi mắt sáng ngời, lộ ra hàm răng vàng: “Đại gia, tiểu nữ tử có lễ.”
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, cần tìm một chốt sắp xếp lại, sau đó kiếm chứng nhận thân phận gì đó, nghĩ cách rời khỏi biên cương này.
“Đèn như vậy, có thể chiếu đêm tối sáng như ban ngày, người nào biết đều sẽ không nhịn được động lòng, người có tiền nhất Vân Quốc chính là đại thế gia.” Trong đôi mắt của Tiêu Mộc Trạch hiện lên tính kế.
Khưu Tiểu Ngư thực sự là phúc tinh của hắn, có lẽ đống đèn này có thể khiến thế gia bỏ ra không ít máu, hơn nữa có lẽ nợ của hắn có thể trả hết.
Nhưng mà chuyện này nhất định phải bàn bạc với Khưu Tiểu Ngư, đừng nhìn tính cách của Khưu Tiểu Ngư đơn thuần, ý tưởng đơn giản, nhưng người như vậy không chứa lừa gạt và giấu diếm, chỉ có thể dùng chân thành mà chống đỡ.