[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 172

Nghĩ tới đây Tưởng Ngạo Thạch lại lo lắng, nhỡ đâu y thuật của Khưu Tiểu Ngư không đủ chữa trị bệnh đậu mùa thì làm sao bây giờ, nhỡ đâu Khưu Tiểu Ngư bị nhiễm bệnh đậu mùa thì làm sao?

Phi phi phi, hắn ta không nên nguyền rủa cháu gái mình.

Có thể nói lúc này Tưởng Ngạo Thạch có đủ loại rối rắm, kiêu ngạo tự hào còn lo lắng.

Nói không chừng tính cách của tiểu tiểu thư nhà bọn họ di truyền từ lão tướng quân nhà bọn họ.

“Nhị ca, huynh làm sao thế?”

“Tiểu vương phi tương lai của chúng ta ăn hơi nhiều.” Vẻ mặt A Nhị ưu sầu nói.

Khưu Tiểu Ngư còn chưa biết có chuyện gì đang ở thôn Khưu gia đợi nàng, lúc này đang hưởng thụ Tiêu Mộc Trạch bao ăn, còn chữa bệnh.

Tiêu Mộc Trạch phát hiện chỉ cần cho Khưu Tiểu Ngư ăn, nàng có thể chữa cho càng nhiều người bệnh, giống như vật thật có thể nhanh chóng bổ sung thể năng và tinh lực mà nàng đã tiêu hao.

“Các ngươi nói không sai, trong khoảng thời gian này chúng ta đến lò gạch giúp đỡ, đợi cháu gái ngoan của ta trở về thì có thể dùng nhà ở xây bằng gạch đỏ, nhất định phải cho cháu gái ta một kinh ngạc vui mừng!”

Lý Bân và Lý Hằng lau mồ hôi lạnh, luôn cảm thấy đây không phải là kinh ngạc vui mừng, mà là kinh hách!

“Ừm ừm… Ăn ngon!” Khưu Tiểu Ngư cười híp cả mắt, vẻ mặt tán thưởng liếc mắt nhìn Tiêu Mộc Trạch một cái, nghĩ thầm có một ca ca như vậy cũng không tệ.

Bên này, A Nhị mặt ủ mày ê.Biết được có khả năng kiếm tiền, tinh thần diện mạo của Tưởng Ngạo Thạch khác biệt.

Huống chi phương pháp kiếm tiền này là Khưu Tiểu Ngư nghĩ ra, đương nhiên không phải là thuộc về Tưởng gia bọn họ sao?

“Tướng quân, chúng ta vẫn nên an tâm đợi tiểu tiểu thư về đi, vừa vặn học làm gạch đỏ thế nào. Đến lúc đó trở lại thành Vân Yên, hình như trên đỉnh núi chỗ nhà chúng ta cũng có thứ này, nói không chừng có thể làm gạch đỏ. Nếu có thể làm gạch đỏ bán đi mà nói, đây sẽ là một khoản tiền lớn, có thể nuôi sống không ít binh lính.”

Lý Bân quyết định nói sang chuyện khác, hơn nữa dời đề tài vô cùng thành công.

“Huynh đừng nói linh tinh, để vương gia nghe được đến lúc đó lại trừ ba tháng bổng lộc.”

“Vậy hỏi nàng đòi tiền.” A Ngũ nói.

“Ha ha… Đệ đi hỏi đi.” A Nhị liếc mắt nhìn A Ngũ một cái.

A Ngũ lập tức nhát gan.

Chuyện này là Tiêu Mộc Trạch không cẩn thận để lộ ra.

“Đệ là nói chỗ mà quốc sư đến ư?” A Nhị có chút kinh ngạc, tuy hắn ta thường xuyên đi theo bên cạnh Tiêu Mộc Trạch, nhưng bình thường quản đều là chuyện phương diện ngân lượng, cho nên có một số chuyện không biết nhiều bằng A Ngũ.

“Đúng vậy, hình như lúc đó vương gia vô cùng khiếp sợ.” A Ngũ nói.

Bình Luận (0)
Comment