“Ai da, huynh đừng úp úp mở mở nữa, nhanh nói đi.” A Ngũ không có kiên nhẫn đi đoán.
“Phú thương đứng đầu trăm năm trước, Thôi Doanh gia chủ của Thôi gia, nghe nói là người của nơi đó, vứt bỏ thẻ tre dày nặng, dùng trang giấy thay thế viết chữ.” A Nhị lại nói với vẻ mặt bội phục.
“Thôi gia thế gia đứng đầu có thể củng cố như vậy, chính là vì phương pháp chế tạo trang giấy nằm trong tay bọn họ, bởi vì trang giấy mà hơn nửa người đọc sách bị Thôi gia lung lạc, còn là vì Thôi Doanh này.” A Nhị nói.
“Là nữ sao?”
“Đúng vậy, chính là nữ.”
“Nói như thế, nếu Khưu đại phu thực sự là người nơi đó, đúng là vương gia chúng ta kiếm lời.” A Ngũ cảm thán một câu.
“Đâu chỉ vậy…” A Nhị muốn nói nhiều hơn cho A Ngũ.
Quả nhiên là từ xa xỉ sang tiết kiệm rất khó, từ lúc ở thành Thượng Đức, Khưu Tiểu Ngư gần như mỗi ngày đều tắm rửa mới đi ngủ, hiện giờ thời tiết còn rất nóng, hơn nữa ban ngày ra đầy mồ hôi, lúc này không thể tắm rửa khiến nàng cảm thấy cả người không thoải mái.
“Vậy ta vào nhé.” Thực ra doanh trướng này là của Tiêu Mộc Trạch, chẳng qua là vì Khưu Tiểu Ngư tới quân doanh, cho nên nhường cho nàng ở.
“Vào đi, ta ngửi được mùi thơm, là tới đưa cơm cho ta sao?” Khưu Tiểu Ngư nhìn Tiêu Mộc Trạch đi vào nói, ánh mắt từ mặt hắn chuyển sang nhìn tay hắn.
“Đúng vậy, nhìn xem có hợp với khẩu vị của muội không, đồ ăn ở quân doanh đều như thế, không biết muội ăn có quen không?”Bận việc cả ngày hệ thống còn chưa có nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ là vì những binh lính kia còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Khưu Tiểu Ngư không vội, trải qua chữa trị của nàng, sẽ không xuất hiện tình huống có người chết nữa.
“Tiểu Ngư, ngủ chưa?” Tiêu Mộc Trạch bưng cơm đứng bên ngoài gọi, bởi vì cửa doanh trướng chỉ là một tấm vải dày nặng.
“Chưa.” Buổi tối Khưu Tiểu Ngư không thể tắm rửa, có chút không thoải mái lắm.Nghĩ tới võ lực của Khưu Tiểu Ngư, nghĩ tới y thuật của nàng, còn có đèn pin năng lượng mặt trời lấy ra, cái đèn đó bọn họ luyến tiếc dùng, nếu không phải biết thông qua phơi nắng thì có thể có ánh sáng chiếu tiếp, chỉ sợ bọn họ đã làm thành đồ gia truyền truyền xuống.
Cho dù biết thông qua phơi nắng buổi tối có thể chiếu sáng, nhưng thứ như vậy bọn họ vẫn coi là bảo bối.
Chỉ có một cái của Tiêu Mộc Trạch bán cho thế gia, gần như chỉ một chiếc đèn năng lượng mặt trời, đã khiến bọn họ lấp được một khoản lỗ trong đó.
Chỉ là một chiếc đèn năng lượng mặt trời mà thôi, Tiêu Mộc Trạch thông qua nhà đấu giá bán được mười mấy vạn lượng bạc.Bọn họ cho rằng bình tĩnh chỉ là vì Tiêu Mộc Trạch xây dựng ra cho bọn họ mà thôi.
Ban đêm Khưu Tiểu Ngư hoàn thành chữa trị một ngày, trời tối Khưu Tiểu Ngư lấy một chiếc đèn ra theo bản năng, sau đó nàng mới nhớ tới hình như lúc trước nàng đã cho Tiêu Mộc Trạch, nhưng không thấy Tiêu Mộc Trạch sử dụng.
Trong lòng Khưu Tiểu Ngư tràn ngập nghi ngờ, chẳng lẽ là hỏng rồi?
Nếu hỏng mà nói, nàng có thể lại cho hắn thêm mấy cái, dù sao trong không gian của nàng còn nhiều.Đây là lần đầu tiên Tiêu Mộc Trạch đưa cơm cho một người, vậy mà bưng khay lại không có cảm giác không ổn gì.
“Khá tốt, ta không kén ăn, trước đây khi đói bụng chỉ cần cho vào miệng không chết được đều sẽ ăn.” Khưu Tiểu Ngư nói là khi mạt thế, Tiêu Mộc Trạch lại nghĩ Khưu Tiểu Ngư đang nói lúc chạy nạn.
Thực ra Tiêu Mộc Trạch biết rất nhiều bá tánh chạy nạn rất khổ, cũng biết đám quan viên địa phương vì tham ô nhận hối lộ khiến bá tánh sống không nổi, triều đình cho lương thực cứu tế chỉ cứu tế nhất thời.
Tuy Tiêu Mộc Trạch thiếu tiền, cũng biết đèn năng lượng mặt trời đáng giá, nhưng hắn vẫn không lấy đèn năng lượng mặt trời dưới tay cấp dưới, cho dù là một chiếc.
Thực ra nếu đổi thành người khác mà nói, chỉ sợ đèn năng lượng mặt trời trong tay đám thôn dân của thôn Khưu gia đều khó mà giữ nổi.
Cũng chỉ vì người bọn họ gặp được là Tiêu Mộc Trạch, người lấy đống đèn này ra là Khưu Tiểu Ngư.
Khưu Tiểu Ngư căn bản không biết đèn năng lượng mặt trời mà nàng lấy ra tạo ra sóng ngầm cỡ nào, thôn dân ở thôn Khưu gia lại có bao nhiêu người là người của bọn họ.