Gương mặt Tiêu Mộc Trạch đen lại: “Muội đã mấy ngày không ăn cơm, đột nhiên ăn quá dầu mỡ sẽ không tốt.”
“Huynh cảm thấy ta như vậy sẽ mắc bệnh dạ dày ư?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư kỳ lạ nhìn Tiêu Mộc Trạch, đây là coi nàng thành búp bê sứ sao?
Tiêu Mộc Trạch sửng sốt, nghĩ tới giá trị võ lực của Khưu Tiểu Ngư, sau đó cả người cứng đờ.
Khưu Tiểu Ngư gãi đầu: “Tức giận ư? Vì sao thế?”
“Nói cũng đúng, hiện giờ hai ta là quan hệ hợp tác, nhưng mà nếu huynh giận mà nói cũng không sao. Con người ta không giỏi ăn nói lắm, sau này nói gì khiến huynh cảm thấy không vui, huynh đừng để trong lòng, ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng tới quan hệ hợp tác giữa hai ta.”
Cuối cùng Tiêu Mộc Trạch không nhịn được trợn trắng mắt, quan trọng nhất vẫn là câu cuối đúng không, hình tượng vương gia của hắn đã không còn.
“Có một chuyện muốn nói với muội.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch nghiêm túc nói chuyện xảy ra ở quân doanh cho Khưu Tiểu Ngư.
“Cái gì, vậy mà phá hỏng chuyện của ta?” Khưu Tiểu Ngư nổi giận. Nhìn thoáng qua cháo thịt và canh gà đặt trên bàn, hình như không tệ lắm, ăn tạm vậy.
“Soạt… Soạt…”
Ngồi trên sô pha uống canh thật thoải mái.
Ngay khi Khưu Tiểu Ngư uống một nửa, Tiêu Mộc Trạch lại đi vào.Khưu Tiểu Ngư quay đầu nhìn, sau đó ngây ngẩn cả người.
Gà nướng, vịt nướng, chân dê nướng!
“Rầm…” Tiếng Khưu Tiểu Ngư nuốt nước bọt truyền ra.
Thật sự là quá đói, nàng đã ba ngày không ăn, quá thiếu đồ dầu mỡ.
“Không phải là huynh tức giận sao?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc, tức giận còn lấy đồ ăn cho nàng?
“Ai nói ta tức giận? Cho dù ta tức giận với mình, cũng sẽ không tức giận với muội.” Tiêu Mộc Trạch nói.
“Kỳ lạ như vậy? Vì sao phải tức giận với mình? Lại vì sao không tức giận với ta?” Khưu Tiểu Ngư nghi ngờ.
Tiêu Mộc Trạch bình tĩnh nhìn Khưu Tiểu Ngư, phát hiện ánh mắt nàng trong trẻo, trong mắt tràn ngập nghi ngờ, lại khiến Tiêu Mộc Trạch cảm thấy hơi vô lực. Trong lòng quay cuồng cảm xúc khác lạ, Tiêu Mộc Trạch đã nhận ra cảm xúc của mình không đúng.
“Muội là đồng bọn hợp tác của ta, ta còn phải dựa vào muội kiếm tiền mà.”
Cuối cùng, Tiêu Mộc Trạch nghĩ tới lý do này.
Đôi mắt Khưu Tiểu Ngư khẽ đảo. Nàng chưa từng nghiêm túc dụng tâm chữa trị cho nhiều người như vậy, kết quả người còn chưa hoàn toàn chữa khỏi đã bị người ta phá hủy từ giữa.
“Một lát nữa ta ăn no xong sẽ đi xem có chuyện gì, miệng vết thương mưng mủ hư thối, chẳng lẽ bọn họ không uống thuốc hạ sốt ta để lại?”
Đống thuốc hạ sốt này đủ cho đám binh lính thương tàn trong quân doanh uống đến tận lúc khỏi.
“Thuốc bị người ta đổi.” Tiêu Mộc Trạch nói đến chuyện này cũng là vẻ mặt phẫn nộ.
…
“Cơ thể của muội không sao chứ? Vì sao lần này lại hôn mê bất tỉnh?” Tiêu Mộc Trạch vẫn có chút lo lắng cho Khưu Tiểu Ngư, nếu cơ thể còn chưa khôi phục mà nói, Tiêu Mộc Trạch không muốn Khưu Tiểu Ngư đi mạo hiểm chữa bệnh.
Rõ ràng là tin lời Lý Quải Tử nói, Khưu Tiểu Ngư là vì chữa bệnh cho quá nhiều người, tiêu hao quá lớn.
“Không sao, đánh một trận mệt mỏi, nên ngủ mấy ngày.” Khưu Tiểu Ngư nhẹ nhàng bâng quơ nói.