[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 184

Khưu Tiểu Ngư cảm thấy nam nhân tuổi như Tiêu Mộc Trạch chắc chắn đã có chủ, cho dù không có chủ cũng không đợi được đến khi nàng thành niên, cho nên vẫn làm ca thì hơn!

Ngồi trên sô pha, Khưu Tiểu Ngư móc gương ra soi một lát, sau đó thở dài.

Cảm thấy diện mạo này có chút tương tự diện mạo của nàng đời trước, chẳng qua làn da không giống mà thôi, quả thực là bản trẻ tuổi của mình.

Khưu Tiểu Ngư rất không có tự tin đối với chuyện này.

“Đủ rồi, lúc trước nghe Lý Quải Tử nói, muội xây đường ở thành Thượng Đức, còn có xe đạp mà bọn muội đạp nữa, thứ đó cũng có thể bán.”

Khưu Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mộc Trạch: “Huynh muốn bán sạch đồ của ta à?” Khưu Tiểu Ngư không thích phiền phức, nàng rất hài lòng với cuộc sống hiện giờ.

Huống chi hiện giờ nàng còn nhỏ, còn không cần tới mỹ mạo.“Sao huynh còn ở đây? Ta cho rằng huynh đã rời đi.”

Tiêu Mộc Trạch: …Tiêu Mộc Trạch đi theo vào, đám binh lính thương tàn đã không còn nguy hiểm tới tính mạng, có thời gian tới đây thảo luận với Khưu Tiểu Ngư vấn đề quạt.

“Tiểu Ngư.…”

Sở dĩ Khưu Tiểu Ngư lựa chọn duy trì làn da ngăm đen của nguyên chủ, thực ra không phải vì che giấu mỹ mạo, mà là trực giác nói với nàng, nếu không có làn da đen này có khả năng sẽ trêu chọc phiền phức.

“Ta tới bàn bạc với muội chuyện bán đèn và quạt, quạt này chỉ có một cái sao?” Tiêu Mộc Trạch hỏi.

“Không phải, mười cái đủ không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.

Trên mặt Tiêu Mộc Trạch lộ vẻ bất ngờ, thật sự là đồ Khưu Tiểu Ngư lấy ra quá mới lạ, hắn không nhịn được mới mở miệng.

“Cách làm xe đạp không khó, thợ thủ công bình thường nghiên cứu một lát là làm ra được, huống chi ta đã bán bản vẽ.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Tiêu Mộc Trạch che ngực, đau lòng, hắn không hỏi giá cả, giá bản vẽ xe đạp mà Khưu Tiểu Ngư bán nhất định sẽ khiến hắn đấm ngực dậm chân.

“Bán năm ngàn lượng bạc ấy.”

Nếu đổi thành hắn bán cho thế gia mà nói, tuyệt đối phải năm vạn lượng.

Nhưng mà…

“Khi giao dịch có nói không bán cho người thứ hai hay không?” Tiêu Mộc Trạch hỏi.

“Nếu huynh muốn, ta tặng cho huynh một bản!”

Cho Tiêu Mộc Trạch, không cần Khưu Tiểu Ngư mở miệng, trực tiếp đưa bản vẽ cho hắn.

Tiêu Mộc Trạch tương đương đã học xong chữ giản thể, nhưng mà hắn chưa từng học con số Ả Rập, cho nên trên bản vẽ viết một hai ba bốn năm Tiêu Mộc Trạch vẫn không hiểu.

Vì thế Khưu Tiểu Ngư giận dữ: “Tự huynh nhìn rồi học đi.”

Sau đó trước mắt Tiêu Mộc Trạch xuất hiện một đống sách, vừa nhìn là biết sách giáo dục bắt buộc chín năm.

Tiêu Mộc Trạch: …

“Vậy dư lại?”

“A a a… Huynh đi ra ngoài cho ta.”

“Bốp…”

Bình Luận (0)
Comment