Cho dù Khưu Văn Vũ không chống đối hắn ta, cũng sẽ chịu đãi ngộ tương tự.
Trải qua chuyện này Khưu Văn Vũ lại bắt đầu lo lắng, tuy biết giá trị võ lực của Khưu Tiểu Ngư nhưng biết là một chuyện, bình thường vẫn sẽ không nhịn được lo lắng.
Đáng tiếc Huyền Đình không nghe lời hắn ta, đặc biệt là hiện giờ, giết người xong thì ẩn nấp trong chỗ tối không ra, thậm chí đống thi thể trong sân cũng không xử lý.
Bởi vì không có mệnh lệnh của Khưu Tiểu Ngư, Huyền Đình chỉ phụ trách bảo vệ vấn đề an toàn của Khưu Văn Vũ, chuyện khác luôn không làm.
Khưu Văn Vũ thay bộ y phục khác, trấn an Tôn bà một lát sau đó đến phủ nha báo án.
Trương Văn Kiệt biết Khưu Văn Vũ bị người ta ám sát, trong lòng kinh ngạc một chút, vội vàng bảo người xử lý thi thể.
Biết được Khưu Văn Vũ đắc tội với Tiêu Diệu Hoa người của Tiêu gia tiếng tăm lừng lẫy, hắn ta lập tức im lặng.
Tuy Liễu gia nhà mẹ đẻ của tức phụ hắn ta cũng coi là thế gia, nhưng vẫn kém Tiêu gia một chút, huống chi sẽ không vì bằng hữu của con rể mà ra mặt.
Cho nên cuối cùng Trương Văn Kiệt chỉ có thể khuyên Khưu Văn Vũ nhịn xuống.
…
Đáng tiếc hiện giờ đã không phải vấn đề Khưu Văn Vũ nhịn hay không, hơn nữa cho dù thế nào, nếu đối phương biết mấy ám vệ ra tay cũng không thể giết hắn, vậy thì kế tiếp nhất định sẽ phái ra càng nhiều người.
“Chuyện này vẫn phải xem có thể điều hòa từ giữa hay không, hai huynh muội các ngươi đúng thật là, thái độ không thể nhẹ nhàng hơn chút được ư, Tiêu gia kia thuộc về thế gia nằm trong ba hạng đứng đầu đấy.”
Có thể nói là khống chế toàn bộ mạch máu của triều đình, rất nhiều người đọc sách đều là từ thư viện nhà bọn họ.
Nếu không phải Thôi gia khống chế kỹ thuật tạo giấy, đa số thư tịch cũng do Thôi gia tạo ra, chỉ sợ vị trí đại thế gia đứng đầu đã thuộc về Tiêu gia.
Khưu Văn Vũ cười khổ: “Cho dù ta chịu, chỉ sợ Tiểu Ngư cũng không chịu. Một khi đã như vậy, sách này không đọc cũng được.”
Thế gia tranh đấu với hoàng tộc, Liễu Thị thuộc người của Liễu gia, thực ra có một số việc vẫn rất xấu hổ.
Nhưng xuất giá tòng phu, có một số việc nàng ta chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy.
“Nếu chuyện này là vì Tiểu Ngư mà ra, hơn nữa đối phương có việc cầu Tiểu Ngư, có lẽ sẽ không ra tay với các ngươi.”
Cho dù muốn giết, có khả năng phải đợi Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi bệnh cho Tiêu Diệu Hoa đã.
Thực ra bệnh của Tiêu Diệu Hoa có nghe đồn trong đám đại thế gia, bệnh bẩm sinh từ lúc ở bụng mẹ, sống không quá 30 tuổi.
“Ta tình nguyện chết, cũng không để Tiểu Ngư bị người ta áp chế.” Vẻ mặt Khưu Văn Vũ kiên định nói.
Triều đình khống chế nhân thủ như vậy, Khưu Văn Vũ chỉ cảm thấy bi ai.
Tuy trong lời nói của Khưu Văn Vũ giống như thỏa hiệp, nhưng thực ra trong lòng đã nghĩ có thể đi con đường bên Tiêu Mộc Trạch hay không.
Vừa vặn hiện giờ Tiêu Mộc Trạch còn ở thành Thượng Đức, chẳng qua không biết có thể gặp mặt hắn hay không.
“Nói cũng phải, ngươi xem có thể khuyên nhủ nàng ấy hay không, huynh muội các ngươi lợi hại tới mấy, cũng không có biện pháp so được với đại thế gia.” Trương Văn Kiệt thở dài: “Chuyện này ta sẽ nghĩ cách đi tìm hắn ta điều hòa từ giữa cho các ngươi.”
Đây đã xem như là nể mặt Khưu Tiểu Ngư chữa khỏi bệnh cho nhi tử hắn ta, còn có Khưu Văn Vũ giúp giải quyết chuyện lưu dân, nếu không Trương Văn Kiệt sẽ không đi đắc tội Tiêu Diệu Hoa.
Người ăn chơi trác táng như vậy không nói lý nhất, không vui một cái chỉ sợ tri phủ là hắn ta cũng dám ám sát.
Thực ra chuyện hoàng gia làm Trương Văn Kiệt vô cùng ủng hộ, đặc biệt là chuyện làm đường có khả năng có thể chống lại thế gia, sáng sớm Trương Văn Kiệt đã ra roi thúc ngựa bảo người đưa tin về.
Liễu Thị cũng biết được tầm quan trọng của chuyện này, cho nên nàng ta không nhúng tay vào chuyện này.