“Ta chữa sao?” Lý Quải Tử gãi đầu, tuy hắn ta không rõ Khưu Tiểu Ngư và Tiêu Mộc Trạch là quan hệ gì, nhưng hai người không nên xa lạ như vậy mới đúng.
“Ta muốn Tiểu Ngư chữa trị giúp ta.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch nghiêm túc nhìn Khưu Tiểu Ngư, đôi mắt lóe sáng.
Không phải là Khưu Tiểu Ngư này nghi ngờ đấy chứ?
Khưu Tiểu Ngư cảm thấy lạnh lẽo, Tiêu Mộc Trạch căn bản sẽ không cười đến vẻ mặt nhộn nhạo với nàng như vậy, hơn nữa đôi mắt kia bị làm sao thế?
Bị lác sao?
Vẻ mặt Lý Quải Tử kỳ lạ nhìn hai người.
Tiêu Mộc Trạch kia thì mắng thầm trong lòng, Chiến vương gia này có phải đôi mắt bị mù hay không, nữ hài này vừa đen vừa xấu còn có thể nhìn trúng.Còn phải làm vẻ mặt thâm tình nhìn nàng, sắp không nhịn được nôn ra rồi.
Khưu Tiểu Ngư: Nói giống như ta không muốn nôn ấy.
Rõ ràng là cùng gương mặt, sao làm biểu cảm thì kém xa như vậy?“Đôi mắt của ngươi có vấn đề à? Có cần ta kiểm tra giúp ngươi không?” Tuy Khưu Tiểu Ngư không biết vì sao Tiêu Mộc Trạch này cố ý xuất hiện trước mặt mình, nhưng không thể để hắn ta ghê tởm mình như vậy được.
Lý Quải Tử: “Phụt…”
Hiện giờ cuối cùng hắn ta cũng hiểu vì sao bầu không khí giữa hai người hơi lạ, Tiêu Mộc Trạch nháy mắt đều vứt cho chó, Khưu Tiểu Ngư hoàn toàn không tiếp nhận được.Dựa theo nhiệm vụ kích phát, hẳn là bị trọng thương, có lẽ là bị người của Tiêu Mộc Trạch tập kích.
Chính là người này mang ôn dịch đến Vân Quốc, Khưu Tiểu Ngư không còn bị hệ thống hiếp bức tuyệt đối không cứu người như vậy.
Nhưng mà nàng không vạch trần người này, không biết khi nào người của Tiêu Mộc Trạch mới tìm tới, ngàn vạn lần đừng lãng phí quá nhiều thời gian.“Ta…” Tiêu Mộc Trạch hộc máu.
Là thật sự hộc máu.
“Sư phụ, người không ra tay à?” Vẻ mặt Lý Quải Tử lo lắng nhìn Tiêu Mộc Trạch ngất xỉu trên đất.“Tự ngươi nhìn rồi làm đi.”
Nơi này hẻo lánh không người, cách đường phố còn một khoảng, dân cư ở trấn nhỏ này không nhiều lắm, chỉ tốt hơn chợ phồn hoa một chút mà thôi.
Khưu Tiểu Ngư muốn đi vào dạo một vòng, xem có thể gặp được người bệnh kích phát nhiệm vụ hay không, không nghĩ tới lại gặp Tiêu Mộc Trạch giả này.
Đến bây giờ Lý Quải Tử cũng không hoài nghi Tiêu Mộc Trạch, còn tưởng hắn ta thật sự coi trọng Khưu Tiểu Ngư, trong lòng còn cười thầm, không nghĩ tới sư phụ của hắn ta còn có thể hấp dẫn được vương gia, không hổ là sư phụ hắn ta.
Khưu Tiểu Ngư: … Đồ đệ này không cần nữa.
…
Vì đợi người của Tiêu Mộc Trạch, Khưu Tiểu Ngư đặt chân ở trấn nhỏ.
Gương mặt Khưu Tiểu Ngư âm u, đừng tưởng rằng thu hồi nhanh thì nàng không nghe được.
“Bớt nói linh tinh thôi, hai gian phòng nhanh.” Bình thường khi dùng giọng điệu này nói chuyện, đều bắt đầu ném ngân lượng, đáng tiếc người này là Khưu Tiểu Ngư.
Ném ngân lượng gì đó là không có khả năng, hỏi rõ bao nhiêu tiền, đưa tiền còn phải trả tiền lẻ.
Tiểu nhị phỉ nhổ với bóng dáng đám Khưu Tiểu Ngư: “Keo kiệt muốn chết!”
Không biết chưởng quầy xuất hiện sau lưng tiểu nhị từ lúc nào, một tay vỗ sau gáy hắn ta.