“Nói là bán vật phẩm hiếm lạ gì đó, gọi là xe đạp, còn có quạt và đèn.”
Hắc y nam nhân quỳ trên đất cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Bởi vì tuy là hắn ta tới bẩm báo, nhưng chuyện này không phải hắn ta thấy tận mắt, cho nên cũng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là thứ gì?
Thực ra đến bây giờ, hắn ta vẫn không tin có thứ thần kỳ như vậy.
Nhưng không ảnh hưởng lòng muốn tìm tòi tới cuối cùng của bọn họ.
Đặc biệt là biết người bán mấy thứ này là Tiêu Mộc Trạch, đó chính là đại biểu cho hoàng gia, mức độ đáng tin vô cùng cao.Nhưng nếu Tưởng Thi Ngữ hỏi như thế, hắn ta chắc chắn phải nói.
“Sao có thể có thứ như vậy, quả thực hoang đường.” Tưởng Thi Ngữ vung tay áo xoay người rời đi, lông mày nhíu chặt.Nếu không phải thật sự có thứ đồ thần kỳ như vậy, vì sao Tiêu Mộc Trạch phải ở lại thành Thượng Đức?
Mà bọn họ không biết, A Nhị đã ra roi thúc ngựa về thành Vân Yên.Vì làm một đợt lớn, Tiêu Mộc Trạch có thể nói là chịu đựng đau lòng bỏ cả tiền vốn, nếu không chỉ bán đống giấy trắng này cũng có giá trị xa xỉ.
Người lấy được giấy quảng cáo đa số đều không tin thật sự có thứ này.Sau khi trở về chuyện đầu tiên làm không phải rửa mặt nghỉ ngơi, mà cầm giấy quảng cáo đã sớm chuẩn bị dựa theo dặn dò của Tiêu Mộc Trạch, phát hết một lần phố lớn ngõ nhỏ các hộ các nhà một lần.
Chưa tới hai ngày đã truyền khắp gần như cả thành Vân Yên.Vì thế toàn bộ người trong giới giàu có và quyền quý, còn có mấy đại thế gia đều bùng nổ.
Đặc biệt là biết Tiêu Mộc Trạch muốn mở cái gọi là phòng đấu giá, bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc phòng bán đấu giá này sẽ bán thứ gì?Dù sao giấy quảng cáo mà bọn họ lấy ra đều là giấy trắng, cho dù không biết chữ, nhìn thấy có người phát trên đường sẽ không nhịn được muốn một tờ.
Giấy trắng này không phải từ xưởng giấy của bọn họ tạo ra, mà là giấy trong không gian của Khưu Tiểu Ngư, là giấy trắng tốt nhất.
Tuy nhìn thấy hình vẽ ở trên giấy quảng cáo, biết hình dạng của vật phẩm, nhưng dù sao không biết có thần kỳ đúng như quảng cáo hay không.
Nhưng mà nhìn thấy giới thiệu, hình như vật phẩm này cần phơi nắng để chứa đựng ánh sáng, ban đêm mở ra mới có thể sáng.
Hắn ta tốn thời gian đi nghiên cứu như vậy cũng không phát hiện ra chuyện này.
Đáng tiếc khi hắn ta lấy được giấy quảng cáo này bên ngoài đang có mưa, không có cách nào khảo nghiệm là thật hay giả.
“Vương gia, không phải ngài đến thành Thượng Đức sao, sao lại xuất hiện ở đây?” Lý Quải Tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Lúc này bọn họ đạp xe tới một trấn nhỏ không xa lắm bên ngoài thành Tương Trang.
Lại không nghĩ tới ở trấn này gặp Tiêu Mộc Trạch bị thương.
Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư có thể làm chủ, có làm nhiệm vụ hệ thống tuyên bố hay không.
“Bị người ta ám toán, mau cứu ta!” Trên khóe môi Tiêu Mộc Trạch có vết máu, nhìn dáng vẻ thực sự bị thương rất nặng.
Lý Quải Tử nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư, sao hắn ta cảm thấy biểu hiện của Khưu Tiểu Ngư hơi lạ vậy nhỉ?
“Sư phụ?”
“Cứu đi.” Khưu Tiểu Ngư không có ý ra tay, dù sao một người ngay cả gương mặt thật cũng không dám lộ ra, còn cố ý đến trước mặt nàng, nói không có âm mưu ai tin?