Lý Quải Tử vừa thấy tráng hán thì vẻ mặt cảnh giác, trải qua chuyện tối qua, cả người giống y như chim sợ cành cong.
Dù sao bay tới bay lui trên nóc nhà như vậy, Lý Quải Tử vẫn là lần đầu tiên trải qua.
“Mau ăn đi, ăn xong thì chạy lấy người.” Thị trấn này chỉ rộng như vậy, người còn ít như thế, có lẽ không kích phát được nhiệm vụ gì.
Lý Quải Tử cười khổ, ở phương diện khác có khả năng Khưu Tiểu Ngư sẽ thỏa hiệp, nhưng mà trong chuyện ăn, hình như ai dám lãng phí đồ ăn là kẻ thù của Khưu Tiểu Ngư.
Quay đầu nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư, mới phát hiện nàng không nâng đầu lên, chỉ lo ăn.
Lúc này tâm trạng của Khưu Tiểu Ngư phức tạp, có đôi khi hắn ta cảm thấy Khưu Tiểu Ngư quá máu lạnh, luôn cảm thấy Khưu Tiểu Ngư hẳn là không phải loại người như vậy mới đúng, chẳng qua không biết vì sao nàng có thể thờ ơ lạnh nhạt đối với chuyện như vậy.
Khưu Tiểu Ngư thực sự là chuyện không liên quan tới mình, thế gian này nhiều chuyện như thế, đâu quản hết được.
“Sư phụ, chúng ta có xen vào không?” Cuối cùng Lý Quải Tử không nhịn được mở miệng hỏi.“Chuyện này… Đao gia, hai khách nhân có thể có mấy văn tiền, có thể cho nợ thêm mấy ngày được không?” Vẻ mặt chưởng quầy kia chua xót nói.
“Mấy ngày hôm trước tới cũng nói như vậy, sao thế, định giở trò với bản đại gia à?” Đao gia kia trợn to mắt hỏi.
Chưởng quầy lập tức sợ tới mức run rẩy, vẻ mặt như đưa đám:
“Đao gia, tiểu lão nhân cũng không có biện pháp, thật sự không lấy ra được số tiền này.”Đột nhiên nhận rõ bản thân, Lý Quải Tử không mở miệng nữa.
Khưu Tiểu Ngư đúng là không định quản, không có nhiều lòng thương hại như thế.
Lúc này bên này đã tiến hành tới Đao gia đập khách điếm, hơn nữa một cái ghế sắp ném về phía đám Khưu Tiểu Ngư.
Có lẽ là cảm thấy đám Khưu Tiểu Ngư không có nhãn lực, nhìn thấy bọn họ tới đòi nợ còn không chạy đi, thản nhiên tự đắc ở đây ăn cơm, Đao gia kia nhìn chướng mắt.Khi cái ghế sắp đập lên lưng Lý Quải Tử, Khưu Tiểu Ngư ném đũa trong tay ra, trực tiếp đẩy cái ghế kia về sau.
“Rầm…”
Trên trán Đao gia kia nổi lên cục u to.
Có lẽ là không nghĩ tới sẽ gặp biến cố này, toàn bộ khách điếm đột nhiên an tĩnh lại, đám người đập phá khách điếm cũng có chút lúng túng.“Ngươi muốn quản thì quản đi.” Khưu Tiểu Ngư thuận miệng trả lời, sau đó quay đầu: “Ngươi có tiền không?”
Loại chuyện này muốn quản chắc chắn là phải bỏ tiền mới có thể giúp được người ta.
Lý Quải Tử: Xuyên tim!
Hiện giờ hắn ta còn phải dựa vào Khưu Tiểu Ngư nuôi đấy, mình không một xu dính túi cũng không quá.“Không lấy ra được tiền thì lấy khách điếm này gán nợ.” Đao ra nói ra mục đích tới lần này.
“Đao gia, không được, khách điếm này là gia truyền của tiểu lão nhân, không thể gán nợ…” Chưởng quầy kia quýnh lên lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu rầm rầm.
Tiểu nhị kia cũng quỳ gối theo, không dám nói một câu, sợ tráng hán Đao gia kia nhận thấy được hắn ta.
Lý Quải Tử ở bên cạnh nhìn vẻ mặt không đành lòng, nhưng thế đạo này là như vậy, hắn ta cũng không thể làm gì.
Bởi vì bọn họ tận mắt nhìn thấy Đao gia ném ghế về phía đám Khưu Tiểu Ngư, sau đó bị Khưu Tiểu Ngư chắn trở về, đập trúng đầu Đao gia.
Đột nhiên bị đánh thì ngây ngốc một lát trước, khi lấy lại tinh thần thì nổi giận.
“Các ngươi đập khách điếm thì đập khách điếm, vì sao muốn ảnh hưởng ta ăn cơm?” Khưu Tiểu Ngư giận dữ, nếu mình không chú ý mà nói, chẳng phải bàn đồ ăn này sẽ lãng phí ư, quả thực là đáng ghét.