Lúc này cho dù muốn bán, người nào dám mua?
Đao gia này là người của sòng bạc ở trong trấn này, mục đích vốn là vì tính kế khách điếm nhà bọn họ, cho nên mới đặt bẫy khiến nhi tử của hắn ta thua nhiều tiền đánh bạc như vậy.
Chỉ nhìn một cái Khưu Tiểu Ngư đã biết, Đao gia kia chỉ là nhìn có vẻ mạnh mà thôi, cũng chính là chỉ có diện mạo có thể hù dọa được một số người.
“Ra… Ra tay… Được, nếu ngươi không biết tốt xấu, vậy ra tay.”
Đao gia kia vừa nói ra tay, mọi người cùng lùi về sau một bước.
Đao gia không nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư đánh ghế trở về kiểu gì, nhưng bọn họ nhìn thấy rất rõ.
Bọn họ chỉ là tay đấm ở sòng bạc, không phải là sát thủ, không đánh lại còn cố liều mạng đánh.“Xấu xa như vậy sao?” Khưu Tiểu Ngư trừng mắt, đây không phải là vay nặng lãi mà nàng nghe được từ mấy ông già trong kiếp trước sao?
Nghe nói chuyện như vậy có thể thấy được ở bất cứ đâu trước khi mạt thế tiến đến.
Không nghĩ tới là từ cổ đại truyền tới nay.
Mọi người đều cho rằng Khưu Tiểu Ngư định trả tiền giúp chưởng quầy, xong lại mua khách điếm này, dù sao đây mới là thao tác bình thường.Khưu Tiểu Ngư nghĩ tới phương thức làm nước cốt lẩu còn có lẩu dưỡng sinh mà hệ thống khen thưởng lúc trước.
Mấy thứ này khen thưởng không có chỗ dùng, dường như hơi lãng phí.
“Hả? À… Bẩm vị cô nương này, tiểu lão nhân nợ bọn họ hai trăm lượng bạc, nhưng thực ra lúc trước chỉ có năm mươi lượng, lãi quá cao, lúc này mới hơn một tháng đã tăng tới hai trăm lượng.”
Chưởng quầy kia vội vàng trả lời, sau khi trả lời xong thì nhìn Khưu Tiểu Ngư với vẻ chờ mong.Nhìn thoáng qua Khưu Tiểu Ngư, nhìn kiểu gì cũng giống nữ nhi mà, sao lại thành cháu gái, tráng hán chết tiệt này bị mù sao?
Phi, đây là trọng điểm à?
“Đây không phải là cháu gái ta, là sư phụ của ta.” Vẻ mặt Lý Quải Tử tự hào nói, không vì nhận Khưu Tiểu Ngư là người nhỏ tuổi hơn mình làm sư phụ mà cảm thấy ngượng ngùng giới thiệu cho người khác biết.
Không nghĩ tới Lý Quải Tử sẽ nói như vậy, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn hai người.“Các ngươi có ý gì hả? Không đòi lại nợ, trở về ăn nói thế nào với Vương lão gia?” Đao gia kia cũng không nhịn được lùi về sau một bước, tuy hắn ta không biết vì sao lại làm như vậy.
“Nợ bao nhiêu tiền?” Lúc này Khưu Tiểu Ngư hỏi chưởng quầy.
Chưởng quầy kia ngây ngốc, còn chưa lấy lại tinh thần Lý Quải Tử đã vội vàng nhắc nhở.
“Còn không nhanh trả lời, không nghe thấy câu hỏi của sư phụ ta sao?”“Cho dù là như vậy, các ngươi biết ta là ai không? Ta chính là nhà Vương viên ngoại…”
“Những lời này đều đã nói một lần, không thể nói câu khác sao? Hay là trực tiếp ra tay?” Hiện giờ Khưu Tiểu Ngư đã ăn sạch đồ ăn trên bàn.
Lý Quải Tử chỉ có thể đặt đũa xuống, ăn cơm với Khưu Tiểu Ngư còn dám phân tâm, không phải nói rõ sẽ đói bụng ư?
May mắn là ăn một chút, không đến mức đói bụng không chịu nổi.Không thấy từ lúc bắt đầu đến giờ ra tay đều là người khác, mà hắn ta chỉ ném ghế về phía bọn họ ư.
Cho dù bị đập trúng cũng chỉ là vết thương nhẹ, nếu không như vậy, trên trán Đao gia không đơn giản chỉ sưng một cục như thế.
“Ha ha, tiểu nha đầu ngươi còn rất mạnh miệng đấy. Ta nói này vị đại gia này, ngươi không biết quản cháu gái ngươi ư?”
Gương mặt Lý Quải Tử lập tức đen lại, hắn ta già như thế ư?
“Đây là quy củ của sòng bạc bọn ta, ai bảo hắn ta đi đánh bạc, thua bạc còn vay nhiều tiền như thế.” Vẻ mặt Đao gia kia đắc ý.
Thực ra hắn ta cũng cảm thấy Khưu Tiểu Ngư là định trả nợ giúp chưởng quầy, có thể không đắc ý được sao, cảm thấy lần này nhất định có thể mang khoản tiền nợ về báo cáo kết quả công việc.