Sòng bạc này là Vương Nguyên mở, hắn ta chỉ là tay đấm, còn là tay đấm dựa vào ngoại hình lăn lộn thành người đứng đầu.
Thực ra hắn ta cũng không muốn làm loại việc này, nhưng mà hắn ta trời sinh đã có dáng vẻ như hung thần ác sát, đi làm gì người ta không cần, thật sự là vì cuộc sống bức bách bất đắc dĩ mới đến sòng bạc làm tay đấm.
Cái gì, ngươi nói làm ruộng ư?
Nếu có thể giải quyết trong hòa bình, hắn ta đã không tới khách điếm đập phá đồ như vậy.
Nhìn thấy ngân phiếu trong tay Khưu Tiểu Ngư, đôi mắt mọi người tỏa sáng.
Chưởng quầy kia: Số tiền này tuyệt đối có thể giúp ta trả hết nợ, còn có thể mua được khách điếm.
Đao gia: Xem ra ta sắp lập công! Đáp án là chắc chắn, nhưng không dám ra tay cũng là thật.
Đao gia đi trước dẫn đường, không dám coi thường Khưu Tiểu Ngư chút nào.
“Chỉ như vậy, nơi này là sòng bạc của các ngươi sao? Là nơi vừa đen vừa nhỏ vừa dơ vừa thối vừa rách nát này sao?” Vẻ mặt Khưu Tiểu Ngư khiếp sợ.
Khưu Tiểu Ngư sờ cằm, sau đó nói với Đao gia: “Sòng bạc nhà các ngươi ở đâu?”
“Làm gì?” Đao gia nghi ngờ.
“Tới mở mang kiến thức một chút, yên tâm đi, ta có tiền, tuyệt đối sẽ không vay tiền sòng bạc nhà các ngươi.” Khưu Tiểu Ngư nói xong, lấy một đống ngân phiếu ra. Cho dù chỉ nhìn ngân phiếu trong tay Khưu Tiểu Ngư, bước chân của bọn họ không tự chủ được đi theo ra ngoài.
Muốn sao?
Động lòng sao?
Tay đấm khác: Số tiền này cho bọn ta thì tốt, cầm đi đánh cược quá đáng tiếc.
Lý Quải Tử: Không biết sư phụ lại định chơi trò gì?
“Đi thôi, đi thôi, cùng đi đi.” Khưu Tiểu Ngư nhẹ nhàng vỗ ngân phiếu trong tay, ánh mắt mọi người nhìn theo ngân phiếu. Kế tiếp phải phát triển trong thôn, tạm thời các thôn dân còn chưa thu hoạch ở ruộng, trải qua tai họa trong khoảng thời gian trước, hiện giờ nơi nào cũng thiếu lương thực.
Đương nhiên thiếu lương thực không bao gồm mấy nhà có tiền như đám phú hộ, địa chủ, thế gia gì đó.
Khưu Tiểu Ngư đột nhiên tìm được mục tiêu nhân sinh của mình, nàng muốn trở thành người nhiều lương thực nhất thế giới này. Không biết đống này bao nhiêu?
Lúc này Khưu Tiểu Ngư lại nghĩ, Vương viên ngoại này hẳn là rất có tiền, cũng có nhiều lương thực đúng không?
Có lẽ có thể mua sắm từ chỗ hắn ta một đống lương thực.
Sòng bạc ánh sáng vàng lấp lánh trong tưởng tượng, khắp nơi chất đầy vàng bạc đâu, nhìn sòng bạc trước mắt Khưu Tiểu Ngư cảm thấy ghét bỏ.
Đây là sòng bạc lớn nhất ở trấn này đấy.
“Loại nơi này không có dục vọng đánh cược, ta vẫn nên đi thôi.” Khưu Tiểu Ngư gật gù đắc ý đi ra ngoài.
“Đợi đã.” Đột nhiên một giọng nói của thiếu niên vang lên.
“Là Vương thiếu gia, sao Vương thiếu gia lại tới sòng bạc? Là có chuyện gì sai bảo tiểu nhân sao?”
Đao gia cong eo, vẻ mặt nịnh nọt, gương mặt như hung thần ác sát cười rộ lên càng thêm đáng sợ.
“Đừng cười với ta, nhìn rất đáng sợ!” Vẻ mặt Vương thiếu gia kia kiêu ngạo quay đầu đi, ghét bỏ nói.
“Vâng, Vương thiếu gia!” Đao gia hoàn toàn không vì Vương thiếu gia ghét bỏ mà tức giận, vẫn lấy lòng lui ra.
“Ngươi là lão bản của sòng bạc này sao?” Khưu Tiểu Ngư không vì nam nhân này thoạt nhìn còn ít tuổi, mà khinh thường hắn ta.