[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 199

Khưu Tiểu Ngư: Ta vốn dĩ chính là nữ hài!

Nghe câu hỏi của Vương thiếu gia, Khưu Tiểu Ngư mới nhớ tới mình đến làm gì.

“Thiếu chút nữa quên mất, nhà các ngươi tính kế khách điếm nhà chưởng quầy khách điếm, ta tới giải quyết chuyện này.”

Vương thiếu gia nghe đến đây thì vẻ mặt ngây ngốc, cái gì mà khách điểm nhà chưởng quầy khách điếm?

Lúc này Đao gia vội vàng nhỏ giọng nói cho Vương thiếu gia nguồn gốc mọi chuyện.

Vương thiếu gia hiểu ra, hóa ra là khách điếm duy nhất ở trấn này.

Vương gia bọn họ vốn định mở khách điếm duy nhất ở trấn này, sau này Vương viên ngoại cảm thấy xây một khách điếm, còn không bằng trực tiếp chiếm khách điếm duy nhất kia cho riêng mình.

Khưu Tiểu Ngư đâu biết rằng nguyên liệu làm mạt chược thoạt nhìn y như ngọc thạch, hơn nữa phía trên còn có màu sắc, hình vẽ sinh động rõ ràng, còn có cả nguyên liệu làm xúc xắc nữa, đối với người chưa từng cầm mấy thứ này trong tay như Vương thiếu gia mà nói, không có chỗ nào không phải là trân phẩm.

“Thành giao, thứ này bán cho ngươi, ta chỉ có thể nói cách dùng mà ta biết cho ngươi.” Khưu Tiểu Ngư biết không nhiều lắm, dù sao bản thân nàng không phải là dân cờ bạc chuyên nghiệp.

Dạy cách dùng một lát, đợi Vương thiếu gia học được cách dùng xong, Vương viên ngoại vội vội vàng vàng chạy tới.

Hóa ra là Đao gia phái người đi nói rõ chuyện ở đây cho Vương viên ngoại, tuy Vương viên ngoại rất sủng ái nhi tử này nhà mình, dù sao cũng là độc đinh, nhưng lập tức tiêu mấy vạn lượng, Vương viên ngoại keo kiệt đau lòng muốn chết.“Nếu cô nương nguyện ý bán mấy thứ trong tay cho bản thiếu gia, chuyện này coi như xong.” Vương thiếu gia còn chưa quên mấy quân bài trong tay Khưu Tiểu Ngư.

“Vương thiếu gia, chỉ sợ chuyện này phải thương lượng với Vương viên ngoại mới được.” Lúc này Đao gia sốt ruột.

Nếu chuyện này để Vương thiếu gia giải quyết mà nói, vậy không phải tiền thưởng của hắn ta sẽ không còn sao.

“Xác định là bán cho ngươi không phải tặng cho ngươi chứ?” Khưu Tiểu Ngư vươn tay sờ soạng cằm một lát, xem ra nàng phải tính toán mấy thứ trong không gian của nàng một lần nữa. Đúng rồi, lúc trước Tiêu Mộc Trạch từng nói, nếu nàng muốn bán đồ mới thì phải nói với hắn trước, để hắn cầm đi bán, đến lúc đó sẽ chia đôi với nàng.

Không nghĩ tới mấy thứ này cũng đáng giá như vậy, có lẽ Tiêu Mộc Trạch không có hứng thú với thứ này đâu?

“Người vừa rồi kia, không phải tráng hán kia nói phải hỏi qua người nhà ngươi sao? Ngươi chắc chắn có thể làm chủ chứ, đừng để đến lúc đó bán cho ngươi xong, sau đó lại không tính toán gì hết.”

Dù sao còn là thiếu niên, bị Khưu Tiểu Ngư xem nhẹ như vậy lập tức nổi giận. Không nghĩ tới chưởng quầy khách điếm kia không biết tốt xấu như vậy, vậy mà không muốn bán, cho nên Vương viên ngoại mới nghĩ ra mưu kế mưu tính khách điếm nhà bọn họ.

Vương thiếu gia không cảm thấy làm như vậy có gì sai, có lẽ vì từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế.

“Cho nên ý của cô nương là ngươi muốn giúp Hoàng Nhân Quý kia trả khoản nợ này sao?” Vương thiếu gia hơi nhướng mày, có chút khí chất nói chuyện làm ăn như trên thương trường.

“Ta vốn định đến sòng bạc đánh cược một lát, thắng đống tiền này trở về, ai biết sòng bạc nhà các ngươi tệ như vậy, làm hại ta không có chút dục vọng muốn chơi.” Khưu Tiểu Ngư lắc đầu nói.“Ta nói có thể thì có thể, bớt nói linh tinh đi, ra giá xem nào.”

Khưu Tiểu Ngư nghĩ tới đống đồ mình bán lúc trước, sau đó chậm rãi vươn năm ngón tay.

“Năm vạn lượng? Có thể, nhưng mà ngươi phải nói cách dùng cho ta.”

Khưu Tiểu Ngư cảm thấy tim mình đập hơi nhanh. Đao gia trực tiếp quỳ xuống đất.

Phải biết rằng hắn ta đi đòi nợ cũng chỉ có mấy trăm lượng bạc, kết quả Vương thiếu gia lại tốn năm vạn lượng bạc đi mua mấy quân bài.

Cho dù mấy thứ này tinh xảo tới mấy, ở trong mắt dân chúng như bọn họ cũng là mấy thứ không đáng giá, năm vạn lượng bạc là khái niệm gì, có thể khiến toàn bộ thôn bọn họ không lo ăn uống cả đời.

Khưu Tiểu Ngư nhìn xuống, tay phát run, thực ra nàng muốn nói là 500 lượng, ai biết Vương thiếu gia kia phá của như vậy, trực tiếp nói năm vạn lượng.

Bình Luận (0)
Comment