Nếu có gạch có vật liệu thép mà nói, đừng nói là xây hai tầng, xây năm tầng cũng không có vấn đề gì.
Trong không gian của Khưu Tiểu Ngư có, có hệ thống hợp lý hóa cũng có thể lấy ra, công cụ cũng có, nhưng mà không có người nào biết xây nhà như vậy, đây mới là chuyện khó khăn.
Có lẽ chuyện này có thể giao cho Tiêu Mộc Trạch, là vương gia của một quốc gia, có lẽ có bản lĩnh hơn hẳn người thường.
Tiêu Mộc Trạch: … Cảm ơn!
“Cứ quyết định như vậy, bắt đầu đóng cửa từ ngày mai, sau đó dẫn người đến thôn Khưu gia kéo gạch đỏ, ừm, tiêu tiền mua.”
Dù sao cũng là gạch đỏ do thôn dân làm ra, Khưu Tiểu Ngư dùng để xây khách điếm sẽ dùng không ít, cho nên đương nhiên phải đưa tiền.
Không nghĩ tới mình thành khách hàng đầu tiên mua gạch đỏ làm ra.
Trong lúc nhất thời lại nghĩ đến sư phụ mà mình bái, vậy mà là tiên nữ, chẳng qua hơi đen xíu, không phù hợp với hình tượng tiên nữ trong ảo tưởng của bọn họ lắm.
Khưu Tiểu Ngư lật bàn, ai quy định tiên nữ thì nhất định xinh đẹp, không có tiên nữ trông xấu sao?
Một người rất vinh hạnh bái tiên nữ làm sư, một người cảm thấy rất may mắn có thể tặng khách điếm cho tiên nữ, còn làm việc giúp nàng.
Đương nhiên là Khưu Tiểu Ngư không biết suy nghĩ của hai người, hiện giờ nàng nhìn lương thực trong không gian cảm thấy rất vui, cảm thấy đống lương thực này đủ cho nàng ăn nửa đời, còn là loại ăn no. Làm đến Lý Quải Tử đã nghi ngờ, cảm thấy có lẽ Khưu Tiểu Ngư thật sự là tiên nhân?
Nếu thật sự là như vậy, thì có thể giải thích rõ những năng lực đó của nàng.
Nhưng mà tiên nhân sử dụng nhiều tiên lực cũng sẽ có ảnh hưởng đúng không?
Lý Quải Tử lại nghĩ tới lúc trước Khưu Tiểu Ngư hôn mê.Dù sao có người bị đánh gãy chân, không dám đi quá nhanh.
Khưu Tiểu Ngư vốn định đi dạo quanh đây một vòng, làm nhiệm vụ gì đó rồi về, hiện giờ dẫn theo Hoàng Nhân Quý chỉ có thể chịu trách nhiệm đưa người tới thôn Khưu gia lại nói.
Thực ra khi đi đường Khưu Tiểu Ngư bảo Lý Quải Tử dẫn theo đám Hoàng Nhân Quý trở về thôn trước, nàng có thể đi dạo một mình khắp nơi, nhưng Lý Quải Tử nói gì cũng không đồng ý.
Có quỷ mới biết nàng ăn no cần tiêu hao bao nhiêu lương thực.
Từ sau ngày đó, Hoàng Nhân Quý dẫn theo nhi tử bị hắn ta đánh gãy chân, còn có mấy hạ nhân đi theo Khưu Tiểu Ngư trở về thôn Khưu gia.
Lúc này Khưu Tiểu Ngư mới biết được, hóa ra Hoàng Nhân Quý này là nam nhân thâm tình, tức phụ đã chết một mình nuôi lớn nhi tử, hoàn toàn không có ý cưới nữa.
Dọc theo đường đi Hoàng Nhân Quý dẫn theo nhi tử hắn ta ngồi xe ngựa, Khưu Tiểu Ngư và Lý Quải Tử tiếp tục đạp xe đạp, nhưng tốc độ nhanh hơn bọn họ đi xe ngựa nhiều.Cũng khiến Khưu Tiểu Ngư biết Vương viên ngoại ở trấn nhỏ này có rất nhiều tiền, hâm mộ nhất là có nhiều lương thực như vậy.
Quả nhiên đại địa chủ lòng dạ hiểm độc, chỉ sợ mấy năm mất mùa lương thực luôn đầy trong nhà kho nhà hắn ta.
Cũng may Vương viên ngoại kia thấy Khưu Tiểu Ngư lấy ra đồ tinh xảo như vậy, cũng không dám động tay động chân vào lương thực.
Tuy cũng có một ít gạo cũ, nhưng tuyệt đối không vượt quá ba năm. Cả người Hoàng Nhân Quý chết lặng, Khưu Tiểu Ngư lấy đồ hợp lý hóa, nhưng không đại biểu nàng cất đồ vào không gian cũng hợp lý hóa.
Cho nên chẳng những Hoàng Nhân Quý đã tê rần, ngay cả Lý Quải Tử cũng có vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, thật sự cảm thấy lo lắng vì Khưu Tiểu Ngư để lộ năng lực như vậy.
Nhiều lương thực như thế cứ biến mất như vậy, bọn họ không bị hù chết, cũng đã xem như lá gan đủ lớn.
Khi lần đầu tiên nhìn thấy, cả người Hoàng Nhân Quý quỳ rạp trên mặt đất, miệng lẩm bẩm tiên nhân tiên nhân.Nhưng mà mấy thứ này đều là thôn dân của thôn Khưu gia kiếm, Khưu Tiểu Ngư không đau lòng chút nào, dù sao hiện giờ nàng không thiếu tiền.
Ngày hôm sau Vương viên ngoại sai người dùng xe ngựa vận chuyển một vạn lượng bạc lương thực tới khách điếm.
Một vạn lượng bạc lương thực, cho dù chất đầy khách điếm lại quét dọn thêm mấy chỗ để, tốn cả ngày mới làm xong.
Khưu Tiểu Ngư cũng không nghĩ tới một vạn lượng lương thực lại nhiều như vậy.