[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 207

Trương Tiểu Linh vừa bưng đồ ăn, vừa kêu vào trong sân.

Tưởng Ngạo Thạch đang ấp ủ nước mắt, răng rắc một tiếng không còn.

Đáng ghét, tiểu phụ nhân này tới không đúng lúc.

“Chuyện này… Có phải ta quấy rầy các ngươi nói chuyện chính sự hay không?” Trương Tiểu Linh vừa ngẩng đầu mới phát hiện, hình như mình tới không đúng lúc.

Đáng tiếc trong nhà không có tiền, không mua được nhiều nguyên liệu tốt nấu ăn cho Khưu Tiểu Ngư.

Lượng ăn của Khưu Tiểu Ngư lớn, nàng ta cũng ngượng ngùng hỏi Khưu Tiểu Ngư đòi tiền.

“Vậy thì tốt.”“Chúng ta cùng nhau ăn, đủ không?” Khưu Văn Vũ nhỏ giọng hỏi Trương Tiểu Linh.

“Đủ đủ, không đủ lại nấu, không tốn thời gian lắm.” Trương Tiểu Linh vui sướng nói.

Khưu Tiểu Ngư trở về khiến nàng ta rất vui, đã nói phải nấu cơm cả đời cho Khưu Tiểu Ngư, kết quả Khưu Tiểu Ngư luôn ra ngoài, không có khả năng dẫn theo nàng ta, khiến tay nghề của nàng ta phải đợi Khưu Tiểu Ngư trở về mới có thể thi triển.Nghĩ thầm ám chỉ này đã đủ rõ ràng rồi.

“A… Ha ha… Ăn cùng đi, ăn cùng đi.” Tưởng Ngạo Thạch giả vờ như không nghe thấy được, da mặt không đủ dày, sao có thể ở chung với cháu gái.

Gương mặt Lý Hằng và Lý Bân đỏ lên, bọn họ là lần đầu tiên thấy Tưởng Ngạo Thạch có hành động không biết xấu hổ như vậy.Cho dù là Khưu Tiểu Ngư hay Khưu Văn Vũ đều không nói phải trả tiền, bởi vì cho dù đưa tiền cũng sẽ không nói vào lúc này.

Hai huynh muội biết các thôn dân sống khổ, nếu không Khưu Tiểu Ngư đã không nghĩ tới chuyện tiêu tiền mua gạch đỏ trong thôn.

Nếu có thể bán gạch đỏ, cũng có thể khiến thôn dân có thêm một khoản thu nhập.Hơn nữa nhìn thấy thu hồi nước mắt nhanh như vậy, cảm thấy hai người phía trước thật ngốc, vậy mà tin tưởng Tưởng Ngạo Thạch.

Khưu Văn Vũ ở bên cạnh nhin, thật sự không nhịn được: “Phốc… Ha ha… Ha ha…”

Cuối cùng cũng biết vì sao có chút quen thuộc, hóa ra hai người này thật sự giống nhau.“Chính sự gì đó đều không quan trọng bằng ăn cơm. Chuyện đó, lão tướng quân, ăn cùng không?” Khưu Tiểu Ngư mời lấy lệ một câu.

“Được, làm phiền Tiểu Ngư cô nương.”

Khưu Tiểu Ngư mím môi dưới, gật đầu nói: “Đúng là phiền phức!”

Không nghĩ tới khi ăn cơm, Tưởng Ngạo Thạch nói chuyện gạch đỏ với Khưu Tiểu Ngư.

Tưởng Ngạo Thạch vừa thấy thế vội vàng động đũa, ở trước mặt đồ ăn đừng hi vọng Khưu Tiểu Ngư kính già.

“Đúng là tới thời gian khá lâu.”

“Nung gạch đỏ đơn giản như vậy, vậy các ngươi chắc chắn đã học được, nói chuyện này không phải nói lời vô nghĩa ư, chẳng lẽ ta nói không thể ngươi có thể quên mất sao?” Khưu Tiểu Ngư trợn mắt, miệng chưa từng dừng.

Lý Hằng và Lý Bân đã không nỡ nhìn, bưng bát trốn trong góc chậm rãi ăn.

Dùng bữa gì đó bọn họ không xứng, có bát cơm trắng ăn đã không tệ.

Nói giống như ngồi trên bàn là có thể đoạt được một già một trẻ kia.

Vẻ mặt Khưu Văn Vũ dại ra nhìn hai người ra đũa như thần, rõ ràng mình tận mắt nhìn thấy đã gắp được miếng thịt kia, đợi sau khi tới trong bát mới phát hiện chiếc đũa trống rỗng.

Bình Luận (0)
Comment