Nhớ rõ lần trước khi vương gia của bọn họ cười như vậy, hình như là khi đối mặt với 10 vạn đại quân của Bắc Hoang, sau đó đánh thắng trận!
Bắc Hoang cắt đất bồi thường ba tòa thành, dê bò ngựa mấy vạn.
Đột nhiên tò mò với Khưu Tiểu Ngư hơn, vì sao tiểu cô nương vừa đen vừa xấu này có thể khiến vương gia mặt lạnh của bọn họ, lặp đi lặp lại giống như người bình thường như thế.
Nhưng cuối cùng Tiêu Mộc Trạch vươn tay ra vẫn rút trở về, dám chạm vào đầu Khưu Tiểu Ngư, hắn không phải không muốn sống nữa.
Cho nên Khưu Tiểu Ngư vẫn luôn đề phòng.
Tiêu Mộc Trạch thấy biểu cảm này của Khưu Tiểu Ngư, lập tức hiểu rõ ý của nàng. Nhưng chỉ cần là người đều nhìn ra được, Khưu Tiểu Ngư nói có lệ và không tin tưởng.
Lúc này quá xấu hổ! Tiêu Mộc Trạch cảm thấy hiểu lầm này cần phải giải trừ, sao có thể để Khưu Tiểu Ngư hiểu lầm là hắn muốn ra tay được?
“Tiểu thư, ta đã trở về!”
“Ta không phải là muốn đánh lén ngươi.” Gương mặt của Tiêu Mộc Trạch có chút khó coi giải thích.
“Ha ha… Ta tin tưởng ngươi!” Khưu Tiểu Ngư trả lời vẻ mặt nghiêm túc. Khưu Tiểu Ngư nhìn Tiêu Mộc Trạch rút tay về, nhướng mày, may mà hắn kịp thời rút tay về, nếu không có khả năng Khưu Tiểu Ngư sẽ xén lông cừu hắn lần nữa.
Mẹ kiếp, còn dám đánh lén nàng! Đừng tưởng rằng giả làm dáng vẻ đại ca ca tốt bụng, nàng sẽ thả lỏng cảnh giác.
Tự mình đánh Tiêu Mộc Trạch nhiều lần như thế, đổi lại là nàng thù này tuyệt đối sẽ ghi nhớ, sao có thể không tìm cơ hội trả thù?
Giọng nói vừa vang lên, một con hươu sao rơi xuống đất trước mặt Khưu Tiểu Ngư.
“Lúc này ngươi phải nói cảm ơn!” Khưu Tiểu Ngư nói.
Trên mặt Huyền Đình lộ ra nụ cười ngây ngô: “Cảm ơn tiểu thư!”
“Trẻ nhỏ dễ dạy, cầm đi cho Trương Viễn thúc giết đi.” Khưu Tiểu Ngư dặn dò.
“Thịt của ta sẽ không có vấn đề!” Khưu Tiểu Ngư không giải thích với Tiêu Mộc Trạch.
Không nói tới chuyện cho dù động vật nhiễm bệnh, sẽ tự mình đi ăn thảo dược, cho dù không phải, Khưu Tiểu Ngư cũng sẽ không để thịt mình ăn có vấn đề, nếu không sao đám thôn dân kia có thể yên tâm ăn như vậy.
Con sói mà bọn họ gặp được lúc trước kia, e rằng là vì đến vùng đất kia tìm thảo dược, kết quả gặp Khưu Văn Vũ, sau đó xảy ra một loạt chuyện phía sau.
Cho nên khi đốt đống lửa căn bản không dám tới gần, nếu không sẽ chảy đầy mồ hôi.
Mà bên Khưu Tiểu Ngư, cuối cùng các thôn dân cũng chạy tới trước khi trời tối, ngoại trừ đống lửa cần để nấu đồ ăn ra, cả đám đều lấy đèn năng lượng mặt trời ra.
Sau đó đám thuộc hạ của Tiêu Mộc Trạch sợ ngây người, đây là thứ gì thế, không cần lửa cũng có thể sáng như ban ngày.
Mà bên các thôn dân đều ngửa mặt lên trời, ánh mắt thì liếc sang bên cạnh, trên mặt lộ ra biểu cảm khinh bỉ, cảm giác ưu việt hơn người này khiến cả người bọn họ đều lâng lâng.