[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 63

Trong lòng nghi ngờ càng sâu, hứng thú đối với Khưu Tiểu Ngư càng thêm nồng đậm.

“Tiểu Ngư, mấy thứ mà các hương thân cầm là… đèn sao?” Tiêu Mộc Trạch có chút sốt ruột không nhịn nổi hỏi, trái tim kích động, tay run rẩy.

“Đúng vậy.” Khưu Tiểu Ngư trả lời rất tùy ý, không chú ý tới xưng hô của Tiêu Mộc Trạch đối với nàng đã không còn cô nương.

“Đương nhiên có thể.” Sau khi nói xong trong tay lập tức xuất hiện một đèn pin năng lượng mặt trời, còn là loại cực sáng.

Vì thế lập tức luống cuống, dẫn theo các thôn dân nhanh chóng chạy tới bái kiến.

Tiêu Mộc Trạch đang cầm đèn ngây ngốc một lát, nhìn lướt qua đám thuộc hạ của hắn.

Mọi người: Xong đời, để lộ thân phận của vương gia! Chủ yếu là quá kích động, trong lúc nhất thời quên mất.

Nghĩ một lát nếu là ban đêm đánh giặc, có loại đèn pin cực sáng này trực tiếp chiếu vào mắt đối phương, lực sát thương sẽ rất mạnh.

Có thể thấy được nghề nghiệp gì tác dụng nghĩ tới đầu tiên chính là nhằm vào nghề đấy.

“Thảo dân bái kiến vương gia!”

Bên này thôn trưởng dẫn theo mấy thôn dân, nghe thấy đám thuộc hạ của hắn gọi hắn là vương gia, trong lòng thấp thỏm.

Nghĩ tới chuyện bọn họ làm lúc trước, bọn họ đã là khinh thường vương gia sao?

“Cho ngươi, cầm đi đi.” Khưu Tiểu Ngư nói.

Tiêu Mộc Trạch vội vàng vươn tay nhận lấy, sau đó cuối cùng Khưu Tiểu Ngư cũng có thể yên tĩnh.

“Vương gia, đây là đèn sao?”“Vương gia, ta nhìn xem…”

“Vương gia, đèn này thật sáng.”

Xung quanh Tiêu Mộc Trạch vây quanh đầy người, ríu rít, mỗi người đều cảm thấy có hứng thú đối với đèn năng lượng mặt trời.Đám người đi theo Tiêu Mộc Trạch từng ra chiến trường, cho nên nghĩ tới vấn đề đánh giặc trước tiên.

“Các hương thân không cần đa lễ.” Tiêu Mộc Trạch đứng dậy, đôi tay để sau lưng, khí chất cao quý lạnh lùng lập tức để lộ ra.

Khưu Tiểu Ngư bị khí chất của Tiêu Mộc Trạch hấp dẫn, có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái.

Chẳng lẽ đây chính là khí tràng của nghề vương gia ở thế giới này sao?

Sau đó các thôn dân lo lắng đèn lồng trong nhà mình sẽ bị cướp đi, dù sao nếu Tiêu Mộc Trạch nói muốn đèn trong tay bọn họ, bọn họ cũng không có cách nào từ chối.

Vì thế đống lửa thay thế ánh đèn, cả đám đều giấu đèn đi.

Bầu không khí trở nên khẩn trương lần nữa, không còn cảm giác thả lỏng như trước.

Từ đầu đến cuối không đổi chỉ có lẽ chỉ có Khưu Tiểu Ngư, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Thấy cảnh tượng như vậy Tiêu Mộc Trạch thở phào nhẹ nhõm, sợ Khưu Tiểu Ngư cũng giống như những người khác.

Nhưng mà lúc trước Khưu Tiểu Ngư đã biết thân phận của hắn, cũng không thay đổi thái độ, xem ra là hắn nghĩ nhiều.

“Ách… Ta không cố ý.” Khưu Tiểu Ngư có chút xấu hổ nói: “Ai biết chất lượng y phục của ngươi kém như vậy.”

Không phải là nàng chỉ tiện tay kéo một cái à, vậy mà rách ra.

“Không biết Tiểu Ngư có chuyện gì?” Tiêu Mộc Trạch nhìn tay áo thiếu nửa của mình hỏi, hoàn toàn không vì chuyện này mà tức giận.

“Ồ, ta chỉ muốn hỏi xem khi nào các ngươi đi?”

“Tiểu Ngư muốn đuổi bọn ta đi sao?”

“Sao ngươi lại nói như vậy?” Khưu Tiểu Ngư kinh ngạc: “Sao ngươi lại nghĩ như thế?”

Bình Luận (0)
Comment