Nhưng mà tính cách rất thẳng thắn, chỉ cần nàng biết sẽ nguyện ý nói ra, nếu Khưu Tiểu Ngư không muốn nói mà nói, chọc nàng thì nàng sẽ đánh người.
Kéo rách tay áo thu hoạch được mấy chục cuộn vải màu sắc và hoa văn khác nhau, còn có độ rộng chưa từng thấy.
Đợi Tiêu Mộc Trạch kéo vải ra xong, mới phát hiện chiều dài của cuộn vải mới khiến hắn càng thêm khiếp sợ.
Hai người lại giao lưu thất bại lần nữa, sau khi Khưu Tiểu Ngư rời đi Tiêu Mộc Trạch không ngủ được nữa.
Nhưng cuối cùng không nhận được tin tức có tác dụng từ chỗ các thôn dân.
Bởi vì cho dù hỏi bao nhiêu, đều nói là nhìn Khưu Tiểu Ngư lớn lên trong thôn từ nhỏ, cũng nói Khưu Tiểu Ngư rất giống Khưu Nam, đặc biệt là làn da, ngăm đen trời sinh. Hơn nữa vải dệt này còn thoải mái hơn đồ lót màu trắng bọn họ mặc bên người.
“Rốt cuộc là ngươi có lai lịch gì? Rõ ràng thân phận chỉ là một nữ nhi nông gia bình thường.”
“Tướng quân, người thế nào?”
Hai huynh đệ Lý Hằng và Lý Bân không nghĩ tới bọn họ không tiến vào thành Thượng Đức, lại bị đuổi giết trên đường. Cho dù hiện giờ danh hiệu Chiến Thần đứng đầu bị Tiêu Mộc Trạch lấy đi, nhưng chỉ cần nói tới Tưởng Ngạo Thạch, luôn có thể khiến bá tánh dựng ngón tay cái.
“Đừng gào, lão gia tử ta còn chưa chết đâu.” Đối phương còn dùng biện pháp âm độc như vậy, độc dược mạnh như thế, thậm chí không tiếc độc chết tất cả người mình, chỉ vì giết Tưởng Ngạo Thạch.
Hai huynh đệ bọn họ chết cũng không đáng tiếc, nhưng mà Tưởng Ngạo Thạch thì khác, tương đương với cột chống trời của một quốc gia.Vuốt vải trong tay, mới biết được vì sao Khưu Tiểu Ngư sẽ ghét bỏ y phục trên người hắn, bởi vì khuynh hướng cảm xúc này hoàn toàn khác biệt, mềm mại thoải mái.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng mà vải dệt này thật sự tốt hơn y phục sang quý trên người hắn, chuyện này có chút xuyên tim. Nhưng mà thật sự bình thường sao?
Vào ban ngày Tiêu Mộc Trạch đã biết được từ chỗ thôn trưởng bọn họ thuộc thôn nào trấn nào, cho nên thực ra Tiêu Mộc Trạch đã có chút hoài nghi thân phận của Khưu Tiểu Ngư.
“Tướng quân, người không thể nói như vậy, cái gì mà chết hay chưa, ai chết chứ người không thể chết được.” Lý Hằng đỏ mắt nói.
Nhưng mà nội lực của Tưởng Ngạo Thạch cũng không áp chế được độc này bao lâu.
“Nhìn dáng vẻ chúng ta vẫn nên vào thành đi, nhanh tìm đại phu cho tướng quân.” Lý Bân nói.
“Các ngươi nói xem, sát nô kia có bị nhiễm ôn dịch hay không?” Trong mắt Tưởng Ngạo Thạch hiện lên chút chờ mong.
Nhưng mà nếu thật sự là như vậy thì tốt nhất, lo lắng chính là sát nô mắc ôn dịch còn chạy loạn khắp nơi.
“Tướng quân, chúng ta lập tức đến đường to đi, đến lúc đó nhất định có thể tìm được đại phu.” Lý Bân nói.
“E rằng tìm được đại phu cũng không thể giải được độc này.” Tưởng Ngạo Thạch thở dài nói.
“Tướng quân…”
Tưởng Ngạo Thạch hoàn toàn mất đi ý thức.