Chuyến này của bọn họ không có mấy người biết, chẳng lẽ là có nội gián?
Cuối cùng hai người cùng ngất xỉu, trước khi mất đi ý thức chỉ hi vọng sau khi bọn họ hôn mê, đồng bọn của bọn họ có thể tìm tới.
Lúc này cách đường to chỉ còn chưa tới nửa canh giờ đi đường.
Đi ra ăn mảnh cũng không cho nàng an bình!
“Có thể để người ta ăn mì được không?”
[Mong ký chủ mau chóng chữa trị!] Trong vòng 200 mét, kiểm tra thấy người bệnh thì lập tức tuyên bố nhiệm vụ.
Trên 200 mét, hệ thống không kiểm tra được. Không cần dùng dị năng kiểm tra Khưu Tiểu Ngư cũng có thể nhìn ra được, lão giả này và hai tráng hán kia đều bị trúng độc.
Nếu thật sự không giải độc mà nói, có lẽ chưa tới nửa tiếng sẽ phải chết. Đầu tóc hoa râm, cho dù hôn mê bất tỉnh vẫn có thể cảm nhận được khí phách trên người lão giả này.
Quân nhân sao? Khưu Tiểu Ngư đi tới, trong tay bưng hộp mì thơm ngào ngạt, ngồi xổm trước người một lão giả và hai tráng hán.
Hai tráng hán đã hôn mê, còn bày ra tư thế bảo vệ lão giả này. Khưu Tiểu Ngư thở dài, sớm muộn gì cũng phải giải trừ với hệ thống này.
Trải qua thí nghiệm trong khoảng thời gian này, Khưu Tiểu Ngư đã biết được phạm vi kiểm tra của hệ thống. Phải biết rằng lần này Khưu Tiểu Ngư dùng cớ là đi dò đường, tất cả mọi người đều theo phía sau.
Lại không nghĩ rằng còn chưa kịp ăn, hệ thống đã kích phát nhiệm vụ.
Khi Khưu Tiểu Ngư đang chuẩn bị ra tay dùng dị năng, nghĩ tới mình đồng ý với Lý Quải Tử sau này không được dùng dị năng lung tung, tuy mấy người này hôn mê bất tỉnh nhưng không đại biểu sau khi tỉnh dậy cũng không phát hiện được khác thường.
Nếu là như vậy, chỉ cần nàng giải độc trong tình huống không dùng dị năng, đều có thể hoàn thành nhiệm vụ mà.
Không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư nhìn lão giả trên đất lại cảm thấy có chút thân thiết, có lẽ là vì đối phương là quân nhân, Khưu Tiểu Ngư giải thích với mình như vậy.
“Nếu kẹo giải độc này vô dụng, ta sẽ hủy ngươi đi.” Giọng điệu của Khưu Tiểu Ngư vô cùng nghiêm túc.
Khưu Tiểu Ngư phát hiện nhét kẹo giải độc vào trong miệng Tưởng Ngạo Thạch xong, Tưởng Ngạo Thạch cũng không nuốt xuống, kẹo cũng không có công dụng thần kỳ tự mình hòa tan giải độc.
Khưu Tiểu Ngư thở dài, quả nhiên vẫn là dùng dị năng tiện hơn.
“Rầm…”
Nhìn thấy màu đen trên môi bọn họ chậm rãi rút đi, Khưu Tiểu Ngư cảm thấy có lẽ sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Nhưng mà sao hệ thống còn chưa nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ?
Chẳng lẽ thật sự phải bức nàng dùng dị năng sao?
Tưởng Ngạo Thạch nội lực thâm hậu, sau khi giải độc xong mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa vặn nhìn thấy bóng đáng Khưu Tiểu Ngư rời đi, chẳng qua đáng tiếc không thấy rõ là ai, còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.