“Rất xin lỗi tướng quân, người không già chút nào.” Những lời này trả lời không có chút thành ý, nhưng mà Tưởng Ngạo Thạch không so đo với hắn ta.
“Đúng rồi, các ngươi tới đây khi nào? Khi tới đây có nhìn thấy một… bé gái không?” Tưởng Ngạo Thạch có chút không chắc chắn nói.
“Tướng quân, khi bọn ta tìm được người không nhìn thấy người nào, chỉ thấy ba người nằm trên đất!”
“Độc trên người bọn ta là ngươi giải sao?” Tưởng Ngạo Thạch hỏi Tư Vân.
“Đáng tiếc, nếu không thể có tìm nàng tham khảo chút y thuật.” Trên mặt Tư Vân hiện lên tiếc nuối.
“Ngươi nói xem cô nương kia còn ở gần đây không? Hay là người của thôn trang gần đây?” Lý Hằng suy đoán.
“Thôn trang gần đây đâu còn người nào…” Tư Vân nói chuyện xảy ra ở dọc đường cho Tưởng Ngạo Thạch nghe.
Tưởng Ngạo Thạch nghe xong, tức giận đập mạnh một quyền lên thân cây.Lúc này Lý Hằng và Lý Bân cũng tỉnh lại, nhưng mà cảm thấy bụng hơi đau, vén áo lên thì phát hiện có vết xanh tím.
Vị trí vết xanh tím trên người hai người giống y như đúc.
“Ý của tướng quân là, ngài thật sự trúng độc sao?” Tư Vân kinh ngạc, nếu không phải trong cơ thể Tưởng Ngạo Thạch còn sót lại chút dược vật, Tư Vân cũng không chẩn đoán ra được.
“Cho nên ta không nhìn nhầm.” Tưởng Ngạo Thạch nghe Tư Vân nói như vậy thì biết độc này không phải do hắn ta giải, nghĩ một lát cũng đúng, kịch độc như vậy Tư Vân căn bản không có cách nào giải độc.
“Tướng quân bớt giận, cơ thể ngài…” Tư Vân đang định khuyên nhủ Tưởng Ngạo Thạch.
Tưởng Ngạo Thạch giơ tay cắt ngang lời Tư Vân nói.
“Cơ thể như thế nào, lão tử tự mình biết rõ! Không cần cả ngày nhắc mãi bên tai mấy lời vô dụng.” Tưởng Ngạo Thạch có chút không kiên nhẫn nói.
Những người này suốt ngày nhắc nhở tuổi của hắn ta, thật sự khiến người ta không thích chút nào. Đối phương vốn muốn lấy mạng hắn, nếu không phải nội lực thâm hậu, chỉ sợ lúc ấy đã mất mạng tại chỗ, căn bản không đợi được người tốt bụng cứu chữa.
“Tướng quân nhìn thấy gì sao?” Tư Vân tò mò.
“Tướng quân, người không sao thì tốt quá.” Lý Bân và Lý Hằng kích động đến mức suýt nữa khóc ra, còn tưởng lần này bọn họ chết chắc, không nghĩ tới người của bọn họ tới kịp thời.
“Đa tạ ơn cứu mạng của Tư Vân tiên sinh.” Lý Hằng ôm quyền nói với Tư Vân.
“Người Tác-ta đáng chết, vậy mà dám chạy tới đây. Tên tiểu tử Tiêu Mộc Trạch làm ăn kiểu gì thế, sao lại để chuyện như vậy xảy ra.” Tưởng Ngạo Thạch tức giận nói.
“Thực ra cũng không thể trách vương gia, bọn họ xếp mật thám giết chết quan huyện, mọi chuyện chưa kịp truyền tin, cách thành Vân Yên còn xa, sau này không biết vì nguyên nhân gì tin tức truyền ra ngoài, lúc này mới dẫn tới bá tánh di chuyển tới hướng bắc.”
“Chuyện này không phải chuyện chính, chủ yếu là ôn dịch ở thành Thượng Đức là từ bên ngoài truyền vào.” Tư Vân nói.
“Ý của ngươi là, là địch quốc cố ý truyền ôn dịch tiến vào sao? Chẳng lẽ bọn họ điên rồi ư?” Tưởng Ngạo Thạch tức giận nói.
“Nhưng mà bọn ta vừa mới tỉnh lại mà.” Lý Hằng tỏ vẻ ấm ức.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, có khả năng ta biết.” Tưởng Ngạo Thạch nói.
“Là ai?” Ba người trăm miệng một lời hỏi.
“Hẳn là một tiểu cô nương, đáng tiếc lúc ấy ta không hoàn toàn tỉnh táo lại, nên không thấy rõ diện mạo của người đó.” Gương mặt Tư Vân tối sầm: “Độc của các ngươi không phải do ta giải, ta căn bản không biết các ngươi trúng độc.”
Trước khi bọn họ tỉnh lại thực ra Tư Vân cũng đang tìm nguyên nhân Tưởng Ngạo Thạch hôn mê bất tỉnh, phát hiện cơ thể hắn ta căn bản không có vấn đề gì, cho nên mới suy đoán tới phương diện trúng độc.
“Cái gì, không phải Tư Vân tiên sinh cứu bọn ta, vậy là ai?”
“Chuyện này không phải nên hỏi các ngươi sao?” Tư Vân thực sự hết nói nổi.