[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 70

“Các ngươi làm đại phu sao không chữa trị được ôn dịch, cần các ngươi có ích lợi gì?” Tưởng Ngạo Thạch giận chó đánh mèo nói.

Đương nhiên là Tư Vân cũng biết, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ chịu trận. Từ xưa đến nay ôn dịch không dễ chữa trị như vậy, mỗi lần xảy ra ôn dịch, chết người đã là mấy vạn.

Nhưng mà Tiêu Mộc Trạch rất hưởng thụ phương thức ở chung như vậy với Khưu Tiểu Ngư, tự nhiên, thả lỏng.

Hơn nữa thái độ xin lỗi càng ngày càng tự nhiên, khiến Khưu Tiểu Ngư có chút ngượng ngùng trách hắn, cảm thấy mình giống như có chút vô cớ gây rối.

“Có phải lại muốn hỏi mì hộp hay không? Mì hộp chính là ngâm mì trong nước nóng rồi ăn, nhưng ta càng thích nấu ăn hơn, đáng tiếc ta tự mình nấu ra không giống với hương vị lắm.”

Tiêu Mộc Trạch: “Mì hộp này…”

“Cách làm không rõ lắm, ta cũng không có nhiều.” Muốn ăn đồ của nàng, không có cửa đâu.

Trong lúc lên đường, Khưu Văn Vũ ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Có phải đói bụng hay không?”

“Ta từng nói no khi nào?” Khưu Tiểu Ngư nhướng mày nhìn thoáng qua Khưu Văn Vũ.

“Là lỗi của ta, nếu không phải ta dẫn đám sát thủ kia tới chỗ ngươi, sẽ không lãng phí… mì của ngươi?” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch chân thành xin lỗi.

Những lời này là nói, lúc trước Tiêu Mộc Trạch không biết Khưu Tiểu Ngư đang ở đó ăn mì, kết quả còn vì chuyện này mà xin lỗi.

Tiêu Mộc Trạch: …

Lại bị ghét bỏ! 

“Ngươi không nói chuyện này suýt nữa ta quên mất, lần trước làm đổ mì của ta, lãng phí lương thực của ta.” Khưu Tiểu Ngư thở hổn hển trừng Tiêu Mộc Trạch một cái, cảm thấy hắn chính là kẻ phiền phức.

Hơn nữa lúc này mới qua bao lâu không phải bệnh thì chính là bị thương, dường như vẫn luôn bị người ta đuổi giết.

Khưu Văn Vũ: …

Gương mặt Khưu Tiểu Ngư tối sầm, người nào cũng biết nàng chạy đi ăn vụng sao?

Phi phi phi, nàng ăn đồ ăn của mình, sao có thể gọi là ăn vụng, nàng chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh ăn mà thôi.

“Ai trốn đi ăn, ta chỉ đi ra ngoài dò đường cho các ngươi mà thôi, thuận tiện ăn chút gì đó.” Khưu Tiểu Ngư mạnh miệng cãi lại.

Lúc trước có một Tiêu Mộc Trạch, hiện giờ Khưu Văn Vũ chỉ hơn nàng 1 tuổi cũng như vậy.

Còn ít tuổi đã là ông cụ non, chẳng lẽ nam hài thời đại này đều như vậy sao?

Khưu Tiểu Ngư kiêu ngạo quay đầu đi: “Bản thân đã lớn như vậy, còn xưng lão đại gì đó.”

Bởi vì nàng còn chưa nhận được nhắc nhở đã hoàn thành nhiệm vụ.

“Đã gần khỏi, mệnh của bọn họ cứng, đã không có đáng ngại.” Trong mắt Tiêu Mộc Trạch hiện lên chút không nỡ.

Lúc này rời đi không biết khi nào mới có thể gặp lại?

Tin tức mới nhất là Tưởng Ngạo Thạch bị ám sát trúng độc, cho nên Tiêu Mộc Trạch phải nhanh chóng đi tìm Tưởng Ngạo Thạch.

“Vậy thì… bảo trọng, tạm biệt!” Khưu Tiểu Ngư suýt nữa nói cúi chào.

Nhìn thấy Khưu Tiểu Ngư từ biệt sảng khoái như vậy, vậy mà Tiêu Mộc Trạch cảm thấy trong lòng có chút hụt hẫng.

Bình Luận (0)
Comment