Chẳng lẽ đây là mục đích hệ thống tuyên bố kẹo giải độc làm khen thưởng của nhiệm vụ?
Hệ thống: Thật sự không có, chỉ trùng hợp thôi!
“Khụ khụ… Chuyện đó, chỗ ta có kẹo giải độc… thuốc giải độc, có cần không?” Khưu Tiểu Ngư lộ ra tươi cười ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng đáng tiếc gương mặt hơi đen, ảnh hưởng đến cảm nhận!
“Vậy đa tạ Tiểu Ngư.” Tiêu Mộc Trạch nói.
“Tiểu Ngư thiếu tiền sao?” Khóe miệng Tiêu Mộc Trạch không nhịn được run rẩy.
“Người nào không thiếu tiền, đợi tới trong thành ăn gì mà không cần tiêu tiền?” Khưu Tiểu Ngư nói.
Đúng vậy, ở trong mắt Khưu Tiểu Ngư ăn mới cần tiêu tiền, mua mấy thứ khác không cần, Khưu Tiểu Ngư cũng không thiếu mấy thứ khác.
Khưu Tiểu Ngư thật sự không muốn nghe cuộc đối thoại kỳ lạ của hai người nữa.
“Thuốc này không rẻ đâu, ngươi xem?” Khưu Tiểu Ngư có chút chột dạ, bởi vì nàng không biết thuốc này ra giá thế nào, có lẽ Tiêu Mộc Trạch sẽ cho không ít.
Cho quá ít thì không phù hợp với thân phận của hắn, có lẽ vương gia có không ít tiền?
“A Nhị, đưa tiền.” Tiêu Mộc Trạch nói thầm trong lòng, không biết A Nhị có đủ tiền không, đợi trở về sẽ trả lại cho hắn ta.
Gương mặt A Nhị trắng bệch: “Xong đời, hay là trả lại đi!”
Gương mặt Tiêu Mộc Trạch cứng đờ, xấu hổ nói: “Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!”
Khưu Văn Vũ cúi đầu buồn cười.
Mấy thân vệ đi theo sau Tiêu Mộc Trạch, một người ngẩng đầu nhìn bầu trời, một người cúi đầu nhìn mặt đất, một người thì nghiên cứu vạt áo.
“Vậy ngươi tính lấy gì mua?” Từ lúc gọi Khưu Tiểu Ngư như vậy, Khưu Tiểu Ngư cũng không phản bác thì không sửa lại, bởi vì chuyện này Khưu Văn Vũ giận mà không dám nói gì.
Không nghĩ tới muội muội còn dư lại duy nhất của mình còn có người tới đoạt với hắn ta, đừng tưởng là hắn ta không biết, Tiêu Mộc Trạch chắc chắn cũng muốn làm ca ca của Khưu Tiểu Ngư.
Nhưng Tiêu Mộc Trạch là vương gia, cho dù trong lòng hắn ta bất mãn cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
“Chuyện đó… Ý của ta là bán cho ngươi.” Khưu Tiểu Ngư gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói.
“Vương gia, thuốc giải độc này nhất định rất đắt, ngân lượng trên người ta không đủ, hay là chúng ta cùng góp lại đi?” A Nhị nhìn mấy huynh đệ vui sướng khi người ta gặp họa nói.
Mấy người tức giận trừng A Nhị, ánh mắt như muốn ăn thịt hắn ta.
Người nào không biết thường ngày A Nhị keo kiệt nhất, thích tích cóp tiền nhất là A Nhị, nói hắn ta không đủ ngân lượng ai tin.
“Cũng phải, các ngươi lấy hết tất cả ngân lượng trên người ra đi.” Tiêu Mộc Trạch nói. “Không biết Tiểu Ngư muốn cái gì?”
Tiêu Mộc Trạch nhìn dáng vẻ của Khưu Tiểu Ngư cảm thấy hẳn là không phải muốn tiền, dù sao Khưu Tiểu Ngư lấy ra một thứ bất kỳ đều có thể bán được giá cao.
“Đương nhiên là đòi tiền.”
Bốp…
Tiêu Mộc Trạch cảm thấy có một bàn tay tát lên mặt mình, mặt thật đau!
“Tiểu Ngư, sao vương gia sẽ thiếu tiền của muội? Nhanh đưa thuốc cho hắn đi, vương gia còn đợi cầm đi cứu mạng đấy.”
Khưu Văn Vũ đang nhắc nhở Tiêu Mộc Trạch, người nhà ngươi đã trúng độc, còn có thời gian vì chút tiền lẻ mà cãi nhau với Khưu Tiểu Ngư.
“Ồ…” Nghe Khưu Văn Vũ nói, đôi mắt Khưu Tiểu Ngư sáng rực lên, móc ra kẹo đủ mọi màu sắc, khoảng mười mấy viên.
Nàng kéo tay Tiêu Mộc Trạch, trực tiếp đưa cho hắn giống như sợ hắn hối hận.
Mọi người lộ ra biểu cảm như chết cha chết mẹ, nếu ánh mắt có thể giết người, A Nhị đã bị chém ngàn vạn đao.
Khưu Tiểu Ngư trợn tròn mắt, tuy nàng đòi tiền nhưng không đến mức đòi sạch tiền người ta, cái gì mà mọi người góp tiền lại cùng mua kẹo giải độc?
Khưu Văn Vũ cũng trợn mắt há miệng, không phải chỉ có mấy viên thuốc giải độc thôi sao?
Đâu cần táng gia bại sản mà mua?