“Vương gia cũng nghèo như vậy sao? Chẳng lẽ hắn không phải quý tộc?” Khưu Tiểu Ngư nhỏ giọng nói với Khưu Văn Vũ.
Khưu Văn Vũ: …
Hắn ta đâu biết, ở trong nhận thức của hắn ta, vương gia chắc chắn không thiếu tiền.
Thực ra không phải Tiêu Mộc Trạch ra cửa không mang tiền, mà là hắn căn bản không có.
Mọi người nói thầm trong lòng, không phải là thật sự nợ tiền không trả ư, đã nhiều năm, đừng nói là tiền, ngay cả lãi cũng không thấy bóng dáng.
Nếu Khưu Tiểu Ngư ở nơi này sẽ phát hiện, trong tay những người này đều cầm một lệnh bài gỗ màu đen đại biểu cho thân phận Chiến vương gia. Tiêu Mộc Yến nghe thái giám báo cáo chuyện ở phủ Chiến Vương.
Nghe xong, hắn ta trầm tư một lúc lâu.…
Phủ Chiến Vương ở thành Vân Yên. Nghĩ tới thế gia bị xét nhà mấy năm nay, đám người cầm lệnh bài đại diện cho thân phận Chiến vương gia tới cửa thúc giục trả nợ.
Trong hoàng cung. Thứ này là bọn họ trăm ngàn cay đắng mới có được, vốn dĩ nếu có thể dựa thế mà nói, bọn họ cũng không thiếu tiền.
Nhưng mà Tiêu Mộc Trạch cương trực công bằng, người nào dám lấy danh nghĩa của hắn làm chuyện không tốt ở bên ngoài, đến lúc đó đừng nói là tiền, e rằng vừa vặn có cớ xét nhà.
“Quản gia, quản gia, khi nào vương gia trở về? Hay là ngươi làm chủ, trả tiền cho bọn ta trước đi?”
Quản gia chưa kịp tránh đi: “Khụ khụ… Các ngươi có ý gì, chẳng lẽ cảm thấy vương gia sẽ nợ tiền không trả sao?”
“Người đâu, lâm triều ngày mai hủy bỏ!” Sau khi nói xong vô cùng khí phách vung tay áo, xoay người trở về tẩm cung, khóe miệng nhếch lên nụ cười.
Hiện giờ thành Thượng Đức có ôn dịch, chiến sự ở Tương Trang chạm vào là nổ ngay.
Đây là một khoản tiền lớn, sao có thể còn tiền cho đám thế gia và thương hộ kia.
Chỉ cần có tiền, cho dù là ôn dịch hay chiến sự, đều có thể được giải quyết.
Cuối cùng đám Khưu Tiểu Ngư cũng đi đường to, vốn tưởng rằng cái gọi là đường to nhất định là con đường vô cùng rộng, rất dễ đi gì đó.
Kết quả…
“Đây là đường to ư?” Khưu Tiểu Ngư tỏ vẻ khiếp sợ, cho dù không phải nền xi măng, tốt xấu gì cũng phải trải chút cát gì đó chứ, đây không phải đường bùn ư, chỉ là đường bùn tương đối rộng mà thôi.
“Cầu xin… Cầu xin các ngươi…”
“Phụ thân…”
“Gia gia…”
“Cầu xin các ngươi cho chút đồ ăn đi, gia gia ta sắp chết đói rồi.” Tiểu nam hài tiếp tục cầu xin, khóc đến đôi mắt đỏ bừng.
“Cầu xin các ngươi cứu phụ thân ta đi, ta làm trâu làm ngựa cũng được.” Nam nhân trung niên kia quỳ trên đất đập rầm rầm lại ngẩng đầu lên.
Khiến người ta nhìn mà chua xót, nghĩ tới các hương thân chạy nạn đã chết dọc đường của bọn họ, còn có thân nhân của mình, mấy phu nhân thậm chí không nhịn được rơi lệ.