[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 73

Ngay cả Khưu Mai Hoa cũng muốn lặng lẽ châm chọc hai câu, cuối cùng bị Tôn Hương Lan kịp thời ngăn cản.

Đám thôn dân này có một người tính một người, chỉ cần từng có địch ý với Khưu Tiểu Ngư, muốn đối phó nàng, trên cơ bản đều bị nàng xén một lần.

Không phải không có người mang thù, mà cho dù mang thù lúc này cũng không dám phát tác, chính là khiến người ta kính sợ như thế.

“Phụ thân ta là đói ngã bệnh.” Hán tử trung niên kia vội vàng nói.

Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ càng ngày càng không có lòng, thời gian trừng phạt sét đánh khi lâu khi ít.

Các thôn dân ồ lên, hóa ra người này nhiễm ôn dịch, chẳng trách không cho đại phu chữa.

Mọi người sợ tới mức cùng lùi về sau hai bước, tuy Lý Quải Tử từng nói sau khi chữa khỏi ôn dịch sẽ không cảm nhiễm nữa, nhưng trong tiềm thức của bọn họ vẫn sợ hãi.

“Vậy à, Quải Tử, nhanh đi khám xem, còn có thể trụ được bao lâu.” Khưu Tiểu Ngư nói.

“Các ngươi muốn làm gì?” Hán tử trung niên kia cuống quýt ngăn cản Lý Quải Tử.

“Vị đại ca này, đây là Lý đại phu của thôn bọn ta, y thuật rất tốt, bọn ta có hái ít thuốc trong rừng, ngươi yên tâm đi, nhất định có thể chữa khỏi cho phụ thân ngươi.” Trương Viễn đi ra nói với hán tử trung niên kia. Biết cả nhà này nhiễm ôn dịch, bị dọa đến lập tức lùi về sau.

Khưu Tiểu Ngư đã sớm biết, bởi vì sao hệ thống có thể bỏ qua cơ hội tuyên bố nhiệm vụ.

Nhưng mà khen thưởng lần này lại là một củ cải.

“Cái gì, đại phu? Vậy mà các ngươi có đại phu?” Hán tử trung niên kia vô cùng kinh ngạc.

“Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như không muốn chữa bệnh cho phụ thân ngươi, miễn phí cũng không muốn chữa trị à?” Trong mắt Khưu Tiểu Ngư là lạnh như băng.

“Ai biết các ngươi có phải là đại phu thật hay không, chữa trị cho phụ thân ta chết thì làm sao bây giờ, các ngươi cho bọn ta ít đồ ăn là được, bọn ta không khám bệnh, phụ thân ta chính là đói bụng.” Trong mắt hán tử trung niên kia xuất hiện hoảng loạn. 

Không sai, khen thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ là một củ cải, một củ cải có công hiệu đặc biệt.

Khen thưởng đúng là càng ngày càng có lệ!

Lúc này Lý Quải Tử đã tiến lên ngồi xổm bên cạnh lão giả, cẩn thận bắt mạch cho hắn ta.

“Vị đại ca này yên tâm đi, Lý đại phu của bọn ta ngay cả ôn dịch cũng chữa khỏi.” Trương Viễn tốt bụng khuyên nhủ.

“Cái gì, ôn dịch… Không… Không cần… Nhanh cho bọn ta chút đồ ăn là được.” Hán tử trung niên kia sốt ruột, trên trán bắt đầu chảy mồ hôi.

Lúc này cho dù ngay thẳng như Trương Viễn cũng đã nhận ra không thích hợp: “Vị đại ca này, không phải các ngươi là…”

“Bọn ta không phải, bọn ta không mắc ôn dịch.” Hán tử trung niên kia vừa nói xong trong mắt hiện lên ảo não, hắn ta như vậy không phải chưa đánh đã khai sao?

[Mong ký chủ mau chóng chữa trị, người bệnh tử vong phán định nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại sét đánh 5 phút!]

Xác định triệu chứng bệnh là ôn dịch xong, trái lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn mấy người này sau đó thế nào, phải xem thôn trưởng làm thế nào.

“Phụ thân…” Đứa bé 8 tuổi kéo một cái, trong mắt hán tử trung niên hiện lên mong đợi.

“Câm miệng!”

“Các ngươi thật sự có thể chữa khỏi ôn dịch sao?” Hán tử trung niên hỏi, Khưu Tiểu Ngư chú ý tới hai tay hắn ta nắm chặt, giống như vô cùng khẩn trương, đôi mắt mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment