[Dịch] Hệ Thống: Dụng Độc Y Tiên

Chương 74

“Cho dù thế nào, bệnh của phụ thân ngươi nhất định sẽ được chữa khỏi.” Vẻ mặt Trương Viễn tự hào nói.

Ngay cả hắn ta thường ngày giết heo cũng không có loại cảm giác tự hào này.

Khưu Tiểu Ngư vốn tưởng rằng đám người trong cánh rừng sẽ tìm cơ hội ra đánh cướp, nhưng không nghĩ rằng vẫn luôn đợi đến khi bọn họ lên đường cũng không xuất hiện.

Hơn nữa bọn họ cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng đang đi con đường to nhưng nhân số vô cùng ít, lưu dân cũng ít đi nhiều, cảm thấy vô cùng tiêu điều.

Khi hắn ta vừa mới rời đi, Khưu Tiểu Ngư đột nhiên mở hai mắt, nam nhân trung niên đi phía dưới, Khưu Tiểu Ngư nhàn nhã đi trên cây đi theo.

Ở chỗ không có cây cối, lại giống như quỷ mị đi theo sau, không phát ra một tiếng vang. Cho nên khi biết thôn trưởng muốn dẫn bọn họ đi cùng, hán tử trung niên yên tâm.

Kết quả đi mấy ngày, chẳng những ôn dịch trên người lão nhân được chữa khỏi, ngay cả ôn dịch trên người hắn ta và nhi tử cũng được chữa khỏi.

Nhưng trong khoảng thời gian này thôn dân lại không có một người bị cảm nhiễm ôn dịch, thường ngày ăn ở trên cơ bản đều là cùng nhau, thôn dân lại không bị cảm nhiễm, chẳng lẽ đúng như lời tên giết heo họ Trương nói người từng được chữa khỏi ôn dịch, sẽ không bị cảm nhiễm sao? Cho nên trên đường đi tổ tôn ba đời vô cùng kinh ngạc, dù sao lúc trước bọn họ gặp được lưu dân không phải xanh xao vàng vọt thì chính là ốm đau bệnh tật.

Nếu không phải vì một miếng ăn, bọn họ sẽ không làm chuyện như thế.

Hán tử trung niên kia vốn không tin một lần có thể chữa khỏi, dù sao mục đích của bọn họ cũng là vì dung nhập vào đội ngũ này. Nếu không có cách nào khiến đám thôn dân này cảm nhiễm ôn dịch, vậy chẳng phải tức phụ của hắn ta không cứu được về à?

Nghĩ như thế hán tử trung niên hơi hoảng hốt, quyết định buổi tối truyền tin tức này ra ngoài, cần thiết báo cáo chuyện này.

Đây không phải là hắn ta không hoàn thành nhiệm vụ, mà trong đám thôn dân chạy nạn lần này có đại phu y thuật tốt, hắn ta căn bản không có biện pháp làm gì. Có lẽ là khi ở trong rừng có Khưu Tiểu Ngư đối phó con mồi to, cho nên gần như mỗi nhà đều tồn trữ lương thực.

Có mặn có chay, thậm chí còn có người thấy Lý Quải Tử bào chế dược liệu, vì thế phơi khô rau dại cùng mang theo.

Còn có các loại nấm có thể ăn, dù sao chỉ cần bọn họ biết có thể ăn vào miệng cơ bản đều mang theo, có cơ thể tốt, đương nhiên có thể mang theo càng nhiều. Lại đi thêm một ngày, các thôn dân vô cùng mệt mỏi, sau khi ăn xong vội vàng đi tìm chỗ ngủ.

Có lẽ là vì có Khưu Tiểu Ngư, cả đám ngủ vô cùng yên tâm.

Hán tử trung niên đợi đến nửa đêm, cuối cùng chắc chắn tất cả mọi người đều đã ngủ, tránh đi hai thôn dân gác đêm lặng lẽ rời khỏi đội ngũ.

Có lẽ đi theo khoảng hơn một tiếng, Khưu Tiểu Ngư đã nhàm chán mệt rã rời, mới tới nơi.

“Hả? Đại phu y thuật cao minh? Bổn vương muốn nhìn xem cao minh cỡ nào.”

Nam nhân quay lưng về phía hán tử trung niên xoay người lại, sau đó Khưu Tiểu Ngư kinh hãi, trong mắt hiện lên kinh ngạc, sao lại là hắn?

Bình Luận (0)
Comment