“Chuyện này ngươi đừng quản, tóm lại cứ tách ra chữa trị sẽ có lợi cho ta.” Khưu Tiểu Ngư nói.
“Tiểu Ngư, lần này muội không nên ra tay, muội yên tâm đi, có đại phu khác chắc chắn có thể chữa khỏi cho bọn họ, không cần muội sử dụng những năng lực đó.” Vẻ mặt Khưu Văn Vũ nghiêm túc nhìn Khưu Tiểu Ngư.
“Ngươi yên tâm đi, không phải bất đắc dĩ, ta sẽ không ra tay. Nhưng mà cho dù như vậy, tách ra chữa trị vẫn có lợi đối với ta.”
Khưu Văn Vũ là một người đọc sách, thực ra không tin vào quỷ thần lắm.
“Biết rồi biết rồi, biết ngươi là đại ca ta, chuyện của ta ngươi biết nhiều nhất, ngươi là người thân nhất, người đứng đầu!”
Tuy những lời này của Khưu Tiểu Ngư có chút có lệ không kiên nhẫn, nhưng Khưu Văn Vũ nghe lại rất hài lòng, vô cùng thuận tay xoa đầu Khưu Tiểu Ngư. Khưu Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt Khưu Văn Vũ nghiêm túc, còn có chút bá đạo thì sửng sốt một lát, không nghĩ tới Khưu Văn Vũ còn có một mặt như vậy.
“Có nghe hay không?” Khưu Văn Vũ có chút bất mãn Khưu Tiểu Ngư hơi do dự. Kết quả Khưu Văn Vũ nghe xong càng thêm tức giận.
“Tiểu Ngư, ta là đại ca của muội, sau này muội có chuyện gì nên nghĩ đến ta trước tiên, nếu ta không có cách nào làm thì muội hãy nghĩ biện pháp khác, biết không?” Khưu Tiểu Ngư không biết Khưu Văn Vũ suy nghĩ nhiều như vậy, nhìn thấy hắn ta vẫn luôn im lặng, còn tưởng là không muốn làm.
“Nếu ngươi không rảnh mà nói, vậy ta trực tiếp đi tìm Lý Quải Tử là được.” Khưu Tiểu Ngư cảm thấy mình còn là người khéo hiểu lòng người. Nhưng mà Khưu Tiểu Ngư bị cha mẹ hắn ta hại chết sống lại lần nữa, chẳng lẽ liên quan tới chuyện này?
Khưu Văn Vũ nghĩ tới những quyển sách ghi chép chuyện kỳ lạ mình từng đọc trước đây, không phải là Khưu Tiểu Ngư cần đạt được lực tín ngưỡng gì đó đấy chứ? Khưu Văn Vũ đột nhiên nhớ tới mỗi lần khi Lý Quải Tử chữa bệnh cho người bệnh, đều nhắc tới sư phụ là Khưu Tiểu Ngư.
Chẳng lẽ cũng liên quan tới chuyện này? Nếu là như vậy mà nói, Khưu Văn Vũ cảm thấy hơi tức giận.
Chuyện quan trọng như thế, Khưu Tiểu Ngư nói cho Lý Quải Tử, lại không nói cho hắn ta, rõ ràng mình mới là đại ca của nàng, mới là người thân nhất của nàng.
Gương mặt Khưu Tiểu Ngư lập tức đen lại, đây là muốn được một tấc lại muốn tiến một thước đúng không?
“Được, đến lúc đó ta sẽ đi thông báo cho muội.” Giọng nói của Khưu Văn Vũ tràn ngập sủng nịch.
Khưu Tiểu Ngư có chút không được tự nhiên gãi đầu: “Vậy ngươi đọc sách đi, ta đi đây!”
Trong lòng nói thầm, Khưu Văn Vũ này đúng là làm đại ca làm đến nghiện.
Khưu Văn Vũ nhìn Khưu Tiểu Ngư rời đi, như suy tư gì đó.
Tay của Khưu Tiểu Ngư vô cùng trắng, cho nên mặt nàng đen như vậy chỉ sợ là có nguyên nhân.
Chẳng qua không biết có thể chữa khỏi hay không, có lẽ có thể.
Nghĩ đến ngũ quan tinh xảo của Khưu Tiểu Ngư, nếu không phải làn da ngăm đen mà nói, chỉ sợ đã sớm bị người ta nhận ra.
Cho dù là như vậy, hiện giờ cũng càng ngày càng nhiều người chú ý tới Khưu Tiểu Ngư.
Xem ra nha đầu này không phải không có một chút lòng phòng bị, ít nhất còn biết che giấu dung mạo của mình.
“…” Khưu Tiểu Ngư chịu đựng thất vọng an ủi hệ thống: “Không sao, đợi ngươi thăng cấp xong có lẽ sẽ không hạn chế được ngươi.”
[Ừm ừm, cảm ơn ngươi, ký chủ!]
Hệ thống vô cùng cảm động, hóa ra Khưu Tiểu Ngư dễ nói chuyện như thế.
Chẳng qua là đáng tiếc, hiện giờ hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cần Khưu Tiểu Ngư qua tay, nếu không sẽ phán định nhiệm vụ thất bại!
Một vùng núi hoang đất hoang, đây là nơi sắp thành nhà bọn họ.
Bởi vì Lý Quải Tử chữa khỏi ôn dịch, cho nên trong vòng ba năm khai hoang đều miễn thuế.
Dựa theo đầu người tính, mỗi người ba mẫu đất là miễn thuế.Lần này người Tác-ta có thể thuận lợi suýt nữa tới thành Thượng Đức, là vì trong đám quan viên có gian tế, hơn nữa Tiêu Mộc Yến mới đăng cơ được mấy năm, căn cơ còn chưa ổn định, cho nên mới xảy ra chuyện như thế.
…
Tương Trang, bá tánh chạy trốn thì chạy trốn, không thoát được thì trốn trong nhà, không dám ra cửa. Thực ra bá tánh Vân Quốc sống không tính quá khổ, nếu không phải gặp thiên tai mỗi năm và đánh giặc, trên cơ bản mỗi nhà đều đủ ăn no, thậm chí còn dư tiền.
Nhưng mà Bắc Quốc và người Tác-ta vẫn luôn như hổ rình mồi, muốn xâm chiếm lãnh thổ Vân Quốc.
Cho nên bá tánh ở biên giới tương đối khổ, dù sao phải đối mặt với kẻ địch bất cứ lúc nào. Trên mặt mỗi người đều là tươi cười tràn ngập hi vọng.
Hiện giờ chỉ còn có toàn bộ thôn trang thôn Trần gia nhiễm ôn dịch.
Nhưng mà dưới tổ chức của Lý Quải Tử, đều đang dần được chữa trị.Còn có chính là nền xây nhà cũng miễn phí.
Khưu Tiểu Ngư và Khưu Văn Vũ vì không còn cha mẹ, cho nên hai nhà bọn họ hợp lại thành một.
Cũng chính là bọn họ chỉ cần khai hoang sáu mẫu đất thì có thể đủ miễn thuế ba năm, cũng có thể khai hoang ra nhiều hơn, nhưng phải nộp thuế. Mấy ngàn người chia làm mười nhóm, chữa trị cho người nghiêm trọng trước, sau đó là từng đám.
Mỗi lần khi chia ra Khưu Tiểu Ngư sẽ đi dạo một vòng, dùng chút dị năng, sau đó đợi nhận khen thưởng của nhiệm vụ!
Khưu Kỳ Sơn dẫn theo toàn bộ thôn dân, bao gồm thôn dân chạy nạn trên đường cùng nhau dàn xếp chỗ ở, trên một vùng đất trống cách thành Thượng Đức khá xa. Cũng may không có yêu cầu nhất định phải do nàng chữa khỏi toàn bộ, Khưu Tiểu Ngư chỉ đi dạo một vòng, dùng dị năng khơi thông cơ thể của một số người bệnh, khiến bọn họ hấp thu dược hiệu càng nhanh mà thôi.
Kết quả thí nghiệm thành công, hoàn thành nhiệm vụ!
Một đám người bệnh nhiễm ôn dịch khỏi hẳn xong, cuối cùng cửa thành cũng mở ra, đám lưu dân đã có thể vào thành.
Trên đường phố không có một bóng người, đường phố tiêu điều, thường có một đội binh lính đi qua.
“Không phải là bọn họ muốn vào thành sao, vậy thì để bọn họ tiến vào đi.” Vẻ mặt Tiêu Mộc Trạch lạnh lùng nói.
“Nhưng nhân số của đối phương đông đảo, viện binh của chúng ta còn chưa tới, chuyện này…”
Lúc này một nam nhân mặc trường bào màu trắng đi ra.
“Vương gia, ngài là muốn lấy ít chiến nhiều sao? Nhưng chiến mã của chúng ta không đủ, đối phương đều là kỵ binh, cho dù vương gia kiêu dũng thiện chiến, mưu trí vô song, nhưng nhân số cách xa chỉ sợ phần thắng không cao!”
Nam nhân mặc lụa trắng này là quân sư của Lý Mục tướng quân ở Tương Trang, bởi vì Tiêu Mộc Trạch đến, trong lòng Lý Mục có chút không thoải mái, cho nên không tham dự nghị sự lần này.
Tiêu Mộc Trạch càng không phải người quan tâm cảm nhận của người khác, trái lại cảm thấy Lý Mục này có chút làm ra vẻ, nếu không có thánh chỉ thì thôi, nếu hắn cầm thánh chỉ tới, chắc chắn là phải tiếp nhận quân đội.