Còn không phải là cảm thấy quân viện trợ sắp tới, đến lúc đó đánh thắng trận là đương nhiên, cảm thấy Tiêu Mộc Trạch chính là tới chia quân công.
Đương nhiên là quân sư Tô Cẩn không giống với Lý Mục, huống chi hắn ta ở nơi này cũng coi như có thể đại diện cho Lý Mục.
“Người Tác-ta kiêu dũng thiện chiến chỉ vì ở vùng trống trải, trong thành Tương Trang phòng ốc đông đảo, vô số ngõ nhỏ, nếu không biết rõ địa hình thậm chí không đi ra được.” Tiêu Mộc Trạch cười mỉa nói.
Nhục mạ vũ nhục bá tánh của Vân Quốc, trơ mắt nhìn nữ nhân hài tử bị nhục nhã sau đó chém giết dưới gót sắt của người Tác-ta.
Tiêu Mộc Trạch hừ lạnh một tiếng, truyền đạt mệnh lệnh xuống.
Tác chiến cụ thể còn cần bàn bạc kỹ hơn.Tô Cẩn im lặng một lát nói:
“Ta đúng là không thể so được với Chiến Thần đứng đầu, cũng không thể ngờ tới vương gia lại có chiến sách tốt như vậy.”“Chúng ta ít người, đối với đám súc sinh này cũng không cần dùng thủ đoạn quang minh chính đại, cho nên tập hợp hết vôi trong thành Tương Trang lại, tốt nhất trên tay mỗi binh lính đều chia một túi.” Tiêu Mộc Trạch nói.
“Đây là chiến pháp gì thế?” Tô Cẩn nghi ngờ.“Chiến đấu trên đường phố sao? Thật tốt quá, cho dù là ngõ nhỏ không đủ, chúng ta cũng có thể bảo binh lính xây thêm mấy cái.” Đôi mắt Tô Cẩn sáng lên bổ sung một câu.
“Đúng vậy, bổn vương thấy ngươi không phải là một quân sư vô dụng, sao ở thành Tương Trang lâu như vậy vẫn luôn làm việc vô dụng như thế?” Tiêu Mộc Trạch bất mãn nhìn lướt qua Tô Cẩn.Chỉ cần có chút tâm huyết đều không nhìn nổi, thực ra Tô Cẩn từng kiến nghị Lý Mục đánh trả mấy lần, cho dù kinh hãi, cũng tốt hơn tránh ở trong thành Tương Trang nhìn cảnh tượng bi thảm như vậy.
“Không sai, đây gọi là chiến đấu trên đường phố.” Tiêu Mộc Trạch nhếch miệng cười lãnh khốc.Hiện giờ Tô Cẩn còn là quân sư của Lý Mục, đương nhiên sẽ không nói linh tinh về Lý Mục trước mặt Tiêu Mộc Trạch, bởi vì cho dù Tô Cẩn nói cũng không chiếm được tán thành của Tiêu Mộc Trạch, chỉ biết càng thêm khinh thường con người hắn ta.
Sau khi bàn bạc một lát, Tô Cẩn càng thêm bội phục Tiêu Mộc Trạch.
Chẳng lẽ vôi còn có thể trở thành vũ khí?
Nhưng mà tận mắt nhìn thấy người Tác-ta đối đãi với bá tánh Vân Quốc bọn họ như thế nào, Tiêu Mộc Trạch cảm thấy loại phương pháp này rất thích hợp với người Tác-ta.
“Vì sao không phải trực tiếp chém chân bọn họ?”
Mấy phó tướng vô cùng nghi ngờ.
Tấn công mắt bọn họ trước, sau khi không nhìn thấy thì lại tấn công chân bọn họ, đến lúc đó người Tác-ta sẽ loạn tung lên, chắc chắn vung đao chém loạn, nói không chừng còn chém người của mình bị thương.
Nghĩ tới nghĩ lui chỉ có chiến pháp này, thích hợp với số binh trước mắt của bọn họ nhất.
Tướng sĩ của Vân Quốc đều có tâm huyết, đặc biệt là sau khi biết Chiến Thần đứng đầu Tiêu Mộc Trạch lĩnh quân, sĩ khí càng thêm dâng cao.
Ngày này, tất cả bọn họ đều mai phục xong, Lý Mục và Tô Cẩn lên tường thành tấn công, sau một loạt mưa tên, Lý Mục mắng to người Tác-ta, biết những lời nào khó nghe thì mắng những lời đó, gần như mắng hết mười tám đời tổ tông của người Tác-ta.
Hoàn toàn chọc giận người Tác-ta, cuối cùng cửa thành bị bọn họ công phá.
Đột nhiên có tiếng ngựa hí vang lên, người Tác-ta vội vàng kéo chặt dây cương, đáng tiếc không thể khiến ngựa dừng lại.
Biểu cảm phòng bị của Lý Mục thật sự quá rõ ràng, cho nên sau khi Tiêu Mộc Trạch giải thích xong, tất cả binh lính đều nhìn về phía hắn ta.
Gương mặt Lý Mục đỏ lên, cảm thấy thẹn vì tâm tư của mình.
“Là hạ quan dùng lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, mong Chiến vương gia tha thứ!” Tiêu Mộc Trạch xua tay, không để ý tới.
“Đánh thắng trận sao?”
“À à… Đánh thắng trận!” Lần này các tướng sĩ của Vân Quốc cầm kiếm xông lên trước, dựa theo phương pháp của Tiêu Mộc Trạch chém đứt ngón chân của người Tác-ta, sau đó lập tức né tránh, khiến vũ khí của người Tác-ta không đánh trúng bọn họ.
Sau một phen hỗn chiến, càng ngày càng nhiều người Tác-ta ngã xuống đất.
Bá tánh trong thành Tương Trang chỉ nghe thấy tiếng đánh giết, sau đó không lâu lại nghe thấy tiếng hoan hô, xác định âm thanh hoan hô là của người Vân Quốc xong, mới có người đánh bạo mở cửa ra xem.
“Giết…”
Tiếng giết vang lên, trong lòng người Tác-ta hoảng hốt, dần bắt đầu có người rơi xuống ngựa.
Hóa ra toàn bộ ngựa đều bị vướng ngã, đương nhiên là người Tác-ta cũng sẽ té xuống.
“Vương gia, còn có người Tác-ta còn sống.”
“Giữ người sống, toàn bộ trói lại.” Tiêu Mộc Trạch hạ lệnh.
“Vương gia, vì sao không giết hết?” Lý Mục cảm thấy khó hiểu, chỉ cần giết đám người Tác-ta trước mặt mọi người, vậy những cái đầu này thuộc về hắn ta, Tiêu Mộc Trạch không có biện pháp chiếm quân công của hắn ta.
“Ta phải lấy bọn họ đổi bá tánh.” Tiêu Mộc Trạch nói.
Người Tác-ta kiêu dũng thiện chiến, nhưng nhân số không có cách nào so được với tướng sĩ của Vân Quốc bọn họ, cộng thêm ở trong mắt bọn họ mạng của người Tác-ta quan trọng hơn bá tánh Vân Quốc nhiều.
Cho nên người sống còn dư lại tuyệt đối có thể đổi được không ít bá tánh Vân Quốc.
Mới đầu có một đám bá tánh lặng lẽ mở cửa ra xem, sau đó càng ngày càng nhiều bá tánh hoan hô.
Quân công truyền đi, Tiêu Mộc Trạch không cần quân công.
Lúc này binh lính do Lý Mục thống lĩnh bao gồm cả Lý Mục, đều bội phục Tiêu Mộc Trạch từ tận đáy lòng.
Tô Cẩn càng ước gì có thể đi cùng Tiêu Mộc Trạch, nhưng mà cuối cùng đương nhiên là không có.
…
Trong thành Thượng Đức ca múa mừng cảnh thái bình, ôn dịch được chữa hết.
Hiện giờ Khưu Tiểu Ngư và Khưu Văn Vũ đang ở một phòng cho thuê, bởi vì Trương Văn Kiệt giữ lại, tạm thời không cùng các hương thân đi đến thôn Khưu gia.